Tia sáng lạnh lẽo đó phóng thẳng đến trước ngực Diệp Quân!
Phụt!
Diệp Quân lập tức được Diệp Thanh Thanh kéo lùi lại, tuy vào thời khắc mấu chốt hắn dùng kiếm ý bao quanh cơ thể, nhưng sức mạnh đó thực sự quá mạnh, vì thế khi lùi lại trước ngực hắn đã bị xé toạc từng lớp, máu bắn tung tóe.
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thanh Thanh biến sắc, khuôn mặt vốn lạnh lẽo như băng lúc này dần dịu đi.
Diệp Quân đứng vững lại, cảm giác được phía sau có vô số luồng sức mạnh ập đến, Diệp Quân không dám do dự, lập tức chém một nhát về phía bên phải.
Phập!
Tường thời không Tuế Nguyệt bị hắn chém nứt, sau đó người hắn run lên, cõng Diệp Thanh Thanh đi vào trong khe nứt thời không ấy.
Sau vài giây, mấy trăm hơi thở mạnh mẽ xuất hiện, có Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả định vào khe nứt thời không ấy nhưng lúc này nữ kiếm tu đi đầu đột nhiên hô lên: “Khoan đã!”
Tất cả Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả nhìn nữ kiếm tu, bà ta trầm giọng bảo: “Đây là thế giới dưới lòng đất của Nam Nhạc Đế Quân!”
Nam Nhạc Đế Quân!
Nghe câu này, sắc mặt mọi người đều thay đổi.
Cường giả trên bảng Tuế Nguyệt!
Tuy không phải cường giả tuyệt thế nằm trong tốp ba, nhưng danh tiếng còn cao hơn cả Cổ Kính Đế Quân, quan trọng nhất là, đối phương đã từng nói, kẻ nào xông vào Nam Nhạc Giới đều phải chết.
Cổ Kính Đế Quân lên tiếng: “Không thể cho hai người đó thời gian nghỉ ngơi, nếu người phụ nữ váy đen khôi phục thương thế…”
Nghe câu này, nét mặt mọi người đều trở nên nghiêm nghị.
Một khi người phụ nữ váy đen khôi phục thương thế, đến lúc đó còn ai có thể địch lại bà ấy được nữa?
Nữ kiếm tu nói: “Đi!”
Bà ta vừa dứt lời, tất cả cùng lao thẳng vào Nam Nhạc Giới.
Không thể cho hai người đó thời gian trị thương được!
…
Diệp Quân đưa Diệp Thanh Thanh vào Nam Nhạc Giới xong, thấy hơi thở của đám người phía sau biến mất, hắn nhíu mày, không nghĩ ngợi, thân thể run lên, hóa thành một luồng lưu quang bay vào nơi sâu trong dãy núi xa.
Diệp Quân nói: “Tháp gia, giúp ta che giấu hơi thở”.
Tiểu Tháp đáp: “Được”.
Nói xong nó mau chóng che giấu hơi thở của mình và Diệp Quân.
Diệp Quân tìm một sơn động khá khuất, đưa Diệp Thanh Thanh vào sơn động rồi đưa bà ấy vào trong Tiểu Tháp.
Bên bờ, Diệp Quân đặt Diệp Thanh Thanh lên tảng đá, lúc này váy của bà đã nhuộm đỏ, ngoài máu của bà còn có máu của hắn nữa.
Bà bị thương rất nhanh!
Nhờ có cây thần tự nhiên chữa trị, cơ thể bà bắt đầu từ từ hồi phục, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
Thấy thế, Diệp Quân mới thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Thanh Thanh chỉ nhìn Diệp Quân chứ không nói gì.
Diệp Quân bảo: “Cô cô, cô trị thương trước đi, con ra ngoài canh chừng”.
Nói xong hắn đi ra khỏi Tiểu Tháp.
Diệp Thanh Thanh từ từ nhắm mắt lại, điều khiển cây thần tự nhiên giúp mình khôi phục thương thế.
Bà biết nếu để đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả phát hiện ra Diệp Quân, với thực lực hiện giờ của Diệp Quân không thể địch lại được bọn chúng.
Chỉ có một con đường chết!
Vì vậy bà phải mau chóng trị thương cho mình!