Bản thể!
Diệp Quân lắc đầu, tên này sắp bị chủ nhân bút Đại Đạo ép cho phát điên rồi. Thế nhưng đó cũng là chuyện bình thường thôi, khi tên này mới vừa bước ra cũng suýt chút nữa đã khiến chủ nhân bút Đại Đạo phát điên, hắn chưa bao giờ nhìn thấy chủ nhân bút Đại Đạo tức suýt hộc máu như vậy.
Đối mặt với sự đe dọa của Cổ Bàn, chủ nhân bút Đại Đạo nhàn nhạt liếc gã: "Ta sợ quá đi."
Thấy chủ nhân bút Đại Đạo khinh thường mình như vậy, Cổ Bàn giận sôi nhưng vẫn nhịn lại được.
Chuyện nhỏ mà còn không nhịn được thì chuyện lớn sẽ thế nào!
Không sao cả, chỉ cần bản thể của gã lộ ra thì tất cả chỉ là muỗi!
Nghĩ vậy, lòng gã lập tức cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Thấy Cổ Bàn không mở miệng đáp thêm lời nào, chủ nhân bút Đại Đạo cũng không chế nhạo gã nữa mà quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Đồ ngốc, đi qua bên phải mấy trăm dặm có một di tích chiến cổ, có muốn đi không?"
Diệp Quân nói: "Đi chứ, sao lại không?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: "Không sợ ta lừa cậu sao?"
Diệp Quân nói: "Tiền bối đâu phải là người như vậy."
Chủ nhân bút Đại Đạo ha ha cười phá lên, ông ta cũng không nói thêm gì nữa mà quay người đi về phía nơi xa.
Diệp Quân liếc nhìn chủ nhân bút Đại Đạo một cái rồi đi theo.
Cổ Bàn do dự một lúc, sau đó cũng đi theo.
Dù đi theo hai con người thiển cận này là nguy hiểm nhưng không đi theo họ thì lại còn nguy hiểm hơn.
Nếu như bản thể của gã ở đây, tất nhiên không phải sợ gì có thể quét sạch mọi thứ nhưng với tình trạng hiện tại... Gã ở đây không khác gì một tên gà mờ yếu ớt, thế nên vẫn nên đi theo hai tên thiển cận này đi.
Trên đường đi, chủ nhân bút Đại Đạo bất ngờ nói: "Có phải cậu lấy được đồ gì của 'Ngụy Thần' không?"
Diệp Quân nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn hắn một cái: "Ta tin cậu."
Nói xong, hai mắt ông ta dần khép lại.
Linh hồn bí ẩn trong người ông ta nói: “Bình thường mà nói, cậu ta không thể nào đối phó với Ngụy Thần kia được… Cho dù bây giờ sức mạnh của Ngụy Thần kém xa lúc đỉnh cao lại còn bị phong ấn, thì đó cũng không phải là lúc bây giờ cậu ta có thể đối phó được. Nhưng… Đúng là khí tức Ngụy Thần đã biến mất."
Chủ nhân bút Đại Đạo không tỏ vẻ gì, bởi vì ông ta cũng nghĩ chuyện đó là không thể nào nhưng ông ta biết linh hồn bí ẩn sẽ không lừa mình. Khí tức Ngụy Thần kia đã biến mất, vậy có nghĩa là đối phương đã bị tiêu diệt, ai có thể tiêu diệt được tên kia chứ?
Diệp Quân?
Rõ ràng là không thể nào!
Chỉ có một lời giải thích, đó là người nhà của tên này đã đến!
Nghĩ vậy, sắc mặt chủ nhân bút Đại Đạo lạnh dần, ông ta mở mắt ra hỏi lại: "Diệp Quân, cậu chắc là cậu không gọi ai sao?"
Diệp Quân quả quyết nói: "Không có."
Chủ nhân bút Đại Đạo quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nghiêm túc nói: "Ta thật sự không gọi ai."
Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào mắt Diệp Quân: "Vậy cậu giải thích xem tại sao Ngụy Thần kia đột nhiên biến mất? Cậu đừng nói với ta là cậu đã tiện tay xử lý rồi."
Diệp Quân nói: "Ngụy Thần rất tốt, không chỉ truyền thừa cho ta mà còn cho ta đồ vật của ông ta... Ta rất cảm động.”