Chấp niệm không đáng sợ, đáng sợ là mình không thể đối diện với chấp niệm của mình.
Tâm lý rất quan trọng!
Nếu tâm lý vững thì dù có chấp niệm cũng chẳng sao, vì ngươi có thể đối mặt với chấp niệm của mình với một thái độ tích cực lạc quan!
Tâm lý không vững, chấp niệm sẽ trở thành tâm ma!
Như thế cũng giống một con dao, có người xem nó là hung khí giết người, còn có người xem nó là một bảo vật sắc bén bảo vệ quốc gia.
Tâm lý khác nhau, cũng sẽ nhìn vạn vật tự nhiên theo cách khác nhau.
Diệp Quân hơi nhếch môi, hắn thu hồi suy nghĩ, nhanh chóng tắm sạch người.
Một lát sau, Diệp Quân rời khỏi phòng tắm, mà lúc này, Từ Chân đang ngồi trước bàn ăn, trên bàn ăn có một túi sữa và một cái bát mì nhỏ.
Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Ăn đi!”
Diệp Quân gật đầu, hắn đi tới ngồi xuống đối diện Từ Chân, sau khi ăn hai đũa, Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Chân tỷ, nếu một người có thể buông bỏ tất cả chấp niệm thì sẽ thế nào?”
Từ Chân cầm sữa lên uống một ngụm, sau đó nói: “Buông bỏ tất cả chấp niệm là không còn nhân tính, không có nhân tính sẽ trở thành thần tính, theo lý thuyết thì sẽ trở nên mạnh hơn”.
Diệp Quân nhíu mày: “Trở nên mạnh hơn?”
Từ Chân gật đầu: “Rất nhiều lúc, nhân tính thật ra là một sự ràng buộc”.
Diệp Quân im lặng.
Từ Chân nhìn về phía Diệp Quân, cười hỏi: “Sao thế?”
Diệp Quân hỏi: “Không có nhân tính, có phải sẽ không quá quan tâm đến rất nhiều người và nhiều việc không?”
Từ Chân gật đầu: “Cũng giống ngươi bây giờ thôi, ngươi cảm thấy mình sẽ quan tâm đến sống chết của một con kiến không?”
Diệp Quân im lặng.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, là sẽ không!
Từ Chân nhìn Diệp Quân: “Rất nhiều lúc tu luyện phải lựa chọn, mà lựa chọn thường rất đau khổ”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.
Từ Chân cười nói: “Ngươi không hiểu!”
Diệp Quân nhìn Từ Chân với vẻ thắc mắc.
Từ Chân khẽ mỉm cười: “Tu luyện phải đích thân trải qua, ví dụ ta nói với ngươi dùng dao cắt vào người sẽ rất đau, ngươi cũng biết là rất đau, nhưng nếu ngươi chưa từng bị dao cắt, người sẽ không có cảm giác thấu hiểu”.
Diệp Quân nhìn Từ Chân, nghiêm túc lắng nghe.
Từ Chân nói tiếp: “Tri hành hợp nhất* là một loạt cảnh giới, rất nhiều người đều hiểu kiến thức trên lý thuyết, nhưng có bao nhiêu người từng thực hành chứ? Giữa hiểu và làm được có một khoảng cách mà mắt thường không thể nào thấy được”.
*Tri hành hợp nhất: Lý thuyết đi đôi với thực hành