Lúc này, tất cả mọi người đều há hốc miệng.
Thương này của Diệp An mạnh đến không tưởng.
Sau khi biển máu ấy lan ra, Âm thần hầu và Bùi thần hầu đã bị đánh bay. Chí bảo trong tay họ cũng xuất hiện vết nứt lớn, nhất là Đại Đạo Liên gần như nứt toác.
Một thương đánh lui hai vị thần hầu, Diệp An vẫn chưa chịu dừng lại mà lại vung thương tấn công tiếp.
Âm thần hầu thấy thế thì hoảng, vội vàng lấy quả cầu thủy tinh ra chắn trước người. Song quả cầu ấy vừa tiếp xúc với thương của Diệp An thì đã vỡ nát, còn cây thương đã đâm xuyên ngực lão ta, cuối cùng cắm xuống đất.
Thấy vậy, mọi người bên ngoài cảm thấy không thể nào tin được.
Diệp An thắng rồi ư?
Nhưng ngay sau đó lại có một luồng khí tức khủng bố xuất hiện. Diệp An như cảm thấy gì đó lên co đôi con ngươi lại, tay cầm trường thương quét lên phía trước.
Uỳnh!
Đường thương bị phá, Diệp An bị đánh bay, cô ấy vừa dừng lại thì cơ thể đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn đang bốc cháy.
Chỗ cô ấy vừa đứng lại xuất hiện thêm một người đàn ông trung niên cầm trường đao.
Cảnh giới Thần Tổ!
Lại thêm một thần hầu nữa tới, Ngự thần hầu!
Cùng lúc đó, Bùi thần hầu xòe tay ra, Đại Đạo Liên đã biến thành một tia sáng rồi chui vào mi tâm của Âm thần hầu.
Uỳnh!
Sau đó, thần xác và thần hồn của Âm thần hầu đã khôi phục lại bình thường.
Ba thần hầu ở cảnh giới Thần Tổ, ba đánh một!
“Ỷ lớn hiếp nhỏ chưa đủ, giờ còn ỷ đông hiếp ít nữa ư?”
Lúc này, có một giọng nói chợt vang lên.
Người lên tiếng chính là Tháp gia.
Khi thấy lại có một thần hầu nữa tấn công Diệp An, Tháp gia không thể xem tiếp được nữa.
Mẹ kiếp!
Gì mà ức hiếp người quá đáng thế? Không chỉ ỷ lớn hiếp nhỏ, mà còn ỷ đông hiếp ít nữa, đúng là không thể chấp nhận được!
Muốn nhịn cũng không nhịn nổi nữa!
Nghe thấy giọng nói của Tháp gia, Âm thần hầu ngoảnh lại nhìn nó rồi nói: “Không muốn xem thì nhắm mắt vào!”
“Chết tiệt!”
Tháp gia nghe xong thì nổi giận, nó đã bị ai sỉ nhục như vậy bao giờ? Vì thế, nó đã biến thành một tia sáng lao lên trời, sau đó tấn công Âm thần hầu.
Âm thần hầu nhìn thấy Tháp gia xông về phía mình thì tỏ vẻ coi thường rồi giơ tay lên đánh trả.
Uỳnh!
Dưới luồng uy áp của Đại Đạo, kim quang quanh người Tháp gia vỡ vụn, nó đã bị áp chế tại chỗ, không thể cử động.
Âm thần hầu nhìn Tháp gia rồi khinh bỉ: “Có thế thôi à?”
Nói rồi, ông ta giơ tay lên đập mạnh xuống.
Tiểu Tháp rơi thẳng xuống, kim quang quanh người cũng hoàn toàn biến mất.
“Mẹ kiếp!”
Tiểu Tháp gào lên, một cảm giác nhục nhã!
Ngay sau đó, nó đã phải hối hận.
Nó hối hận vì ban đầu đã không chăm chỉ tu luyện. Nếu nó mà chăm thì từ thời Thanh Sam Kiếm Chủ đến nay, bét nó cũng vô địch dưới tam kiếm rồi.