Năm đó ông ta và Thiên Mệnh Váy Trắng đã đánh cược ở đây, đôi bên chỉ dùng đầu óc, không thể tự mình ra tay.
Mà bây giờ, ông ta đã thắng.
Phạn Chiêu Đế dung hợp hai đạo thiện ác, bước vào cảnh giới Đạo Chi Ngoại, hàng triệu Diệp Quân cũng không phải là đối thủ!
Nụ cười trên miệng chủ nhân bút Đại Đạo dần dần mở rộng.
Bên trong Tiểu Tháp, sắc mặt Tổ Đạo tái nhợt, ngã thẳng xuống đất.
Ngoài Đế tộc, nhìn kiếm Thanh Huyên đã nứt mẻ trong tay, Diệp Quân sững sờ, một giây sau, hắn mở rộng lòng bàn tay, lấy Tiểu Tháp ra, nhìn Tiểu Tháp trước mặt, hắn nhẹ giọng nói: "Tháp gia, lần này, thật sự kết thúc rồi, ngươi đi đi!"
Nói xong, linh hồn và thể xác của hắn đột nhiên bốc cháy, một giây sau, hắn hóa thành một đạo kiếm quang đánh về hướng của Phạn Chiêu Đế.
Một kiếm này, Diệp Quân đột nhiên cười lớn: "Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ ta đã không thể khiến mọi người sống lại được, vậy chúng ta cùng chết!"
Trong nháy mắt, nhát kiếm bày của hắn đã đánh đến trước mặt Phạn Chiêu Đế.
Tuy nhiên vào lúc này, khí tức toát ra từ thanh kiếm của hắn khi đối mặt với Phạn Chiêu Đế giống như một con đom đóm đối mặt với ánh trăng sáng, không có gì có thể so sánh được.
Ở phía xa, Phạn Chiêu Đế đột nhiên đưa tay trái ra, sau đó nhẹ nhàng đấm vào kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, ngay khi tất cả mọi người đều cho rằng cú đấm này sẽ giết chết Diệp Quân thì một cảnh tượng bất ngờ xuất hiện, kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân thực sự đã xuyên thủng cánh tay của Phạn Chiêu Đế, sau đó xuyên thẳng từ cánh tay của cô ta vào trong cơ thể của cô ta.
Tất cả mọi người đều sửng sốt!
Núi Phạn Tịnh, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đứng dậy, đôi mắt mở to, vẻ mặt đầy vẻ khó tin.
Thiên Mệnh căn bản không ra tay!
Sao có thể?
Xảy ra chuyện gì vậy?
Bên ngoài đế thành, Diệp Quân cũng sửng sốt.
Ngay lúc này, âm thanh điên cuồng của Tổ Đạo đột nhiên vang lên trong đầu hắn: "Nhanh nhanh đi, nhanh chiếm đoạt tu vi của cô ta đi, cướp tim Ác Đạo của cô ta đi, nhanh lên!"
Nghe vậy Diệp Quân không kịp suy nghĩ nhiều, sử dụng kiếm Thanh Huyên, trong nháy mắt, hắn đã moi được trái tim Ác Đạo của Phạn Chiêu Đế ra hút vào cơ thể mình, khoảnh khắc đó, khí tức của hắn điên cuồng tăng lên trong nháy mắt, hắn đột phá giới hạn của bản thân, đạt đến cảnh giới Đạo Chi Ngoại, cũng chính là cảnh giới Đại Đế.
Cảm nhận được ngọn lửa tà ác hiện ra từ trong mắt Phạn Chiêu Đế, Diệp Quân đột nhiên rút kiếm Thanh Huyên ra, mạnh mẽ chém vào đôi mắt đó.
Hứ!
Hai mắt Phạn Chiêu Đế lập tức vỡ nát, vô số máu tươi bắn ra!
Vì để đề phòng, Diệp Quân lại cầm kiếm Thanh Huyên đâm vào trong cơ thể của Phạn Chiêu Đế, định hoàn toàn giết chết cô ta, nhưng lúc này, một sức mạnh bí ẩn đột nhiên trấn áp kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân. Diệp Quân hoảng loạn, điên cuồng thúc giục kiếm Thanh Huyên, nhưng căn bản không có tác dụng, sức mạnh đó căn bản không phải là thứ hắn có thể rung chuyển được, đúng lúc hắn đang nghi ngờ, Phạn Chiêu Đế ở trước mặt hắn lại biến mất không thấy đâu.
Diệp Quân sững sờ tại chỗ, thần thức của hắn khuếch tán đến khắp chư thiên vạn giới, nhưng căn bản không thấy bóng dáng của Phạn Chiêu Đế đâu.
Trên một đồng cỏ.
Một người phụ nữ chậm rãi đi về phía trước, cánh tay trái của người phụ nữ bị nát bấy, đôi mắt bị hủy, thân thể đầy vết nứt, vô cùng thê thảm, cô ta kéo theo thân thể không lành lặn tập tễnh đi về phía xa, máu tươi tiếp tục tràn từ cơ thể cô ta ra, sau đó rơi xuống đất.
Phạn Chiêu Đế.
Cách chỗ cô ta mười mấy trượng, nơi đó có một cây cổ thụ cao chót vót, trên cây cổ thụ, có mấy quả màu vàng và màu tím, mà ở dưới gốc cây cổ thụ đó có một cô gái mặc váy màu xanh, cô gái đang bẻ đầu ngón tay, nghiêm túc đếm quả trên cây.
Phạn Chiêu Đệ chậm rãi giơ bàn tay phải nứt lộ rõ xương trắng lên, nhẹ nhàng nói: "Tịnh An."
Từ xa, cô gái váy xanh nghe thấy âm thanh này, nhất thời sững sờ, sau đó quay người lại, khi nhìn thấy người phụ nữ thân thể không lành lặn ở phía xa đó, cô ta trợn to hai mặt, vẻ mặt đầy sự khó tin: "Cô là... Nhất Niệm."
Ở phía xa, người phụ nữ có thân thể không lành lặn đó cũng không còn chống đỡ được nữa, hai chân mềm nhũn, ngã thẳng xuống đất.
Cô gái váy xanh hoảng hốt vội vàng xông tới, mà ngay lúc này, cô ta nhìn thấy thời không các đó không xa tách lìa, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.
Ngay khi người phụ nữ với thân thể không lành lặn ngã xuống đất, người phụ nữ váy trắng cúi người ôm lấy cô ta vào trong lòng.