Nói đến đây, giọng y đã hơi run, sắc mặt cũng dần trắng bệch, vì bản thân y cũng không tin chắc vào mấy lời này.
Nhưng còn có cách nào nữa à?
Đã lên thuyền giặc rồi!
Không tin cũng phải tin thôi.
Cổ Hạo và Hề Trọng thầm kêu khổ.
Sắc mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh, như đang suy nghĩ gì đó.
Tu nữ cầm đao cong bỗng kéo tay áo Diệp Quân, Diệp Quân nhìn cô ta, tay phải cô ta cầm cây gỗ bóng nhẵn trần giơ lên với Diệp Quân.
Diệp Quân khẽ cười, sau đó lại lấy một cây hồ lô đường nữa cho cô ta.
Tu nữ cầm đao cong nhận lấy hồ lô, cười cong mắt.
Tâm trạng Cổ Hạo và Hề Trọng rất nặng nề, vì hiện giờ họ cảm thấy con đường phía trước thật mung lung.
Chẳng mấy chốc ba người đã đến trước bờ biển, Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, bãi biển vô tận, không nhìn thấy cuối.
Diệp Quân quay sang nhìn Mục tu nữ, cô ta nhìn tận cuối hải vực: “Ở đầu đó”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy chúng ta đi thôi”.
Mục tu nữ nói: “Đi theo ta”.
Nói rồi cô ta tiến lên một bước, thời không trước mặt cô bỗng nứt ra, sau đó một đường hầm thời không bày ra trước mặt họ.
Bốn người Diệp Quân đi theo cô ta vào đường hầm thời không đó, vừa bước vào trong, thời không g xung quanh lóe lên như tia chớp và đá lửa, thoáng chốc họ đã xuất hiện trên một hòn đảo, cả hòn đảo chỉ có một quan phủ.
Quan phủ Thần Minh!
Mọi người vừa bước lên hòn đảo, một luồng thần thức bao phủ lấy họ.
Một ông lão xuất hiện trước mặt họ, ông lão đỡ lưng, trông có vẻ già nua, từng nếp nhăn trên mặt chằng chịt đan vào nhau, đôi mắt hơi vẩn đục.
Ông lão khẽ nói: “Là Mục và Linh”.
Mục tu nữ và Tu nữ cầm đao cong bước đến, Mục tu nữ đỡ ông lão, mỉm cười nói: “A Hiên thúc, đã lâu không gặp”.
Ông lão nở nụ cười: “Mấy năm nay các ngươi cũng không biết về thăm ta gì cả…”
Mục tu nữ trầm giọng nói: “A Hiên thúc, bọn con phải đi đánh thức Huyết Vệ”.
Nụ cười trên môi ông lão dần biến mất, ông ta nhìn Diệp Quân cách đó không xa, ông ta xòe tay ra, Diệp Quân hiểu ý lấy ấn Thần Minh ra.
Ấn Thần Minh bay đến trong tay ông lão, nhìn ấn Thần Minh trong tay, ông lão bỗng phấn khích, rưng rưng nước mắt, nghẹn ngào nói: “Là… là… khí tức của chủ nhân…”
Mục tu nữ đỡ ông lão: “A Hiên thúc, hãy dẫn bọn con đến huyết mộ”.
Ông lão gật đầu: “Ừ ừ… đi theo ta…”
Nói rồi ông ta xoay người đi về phía xa.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân, Diệp Quân gật đầu đi theo.
Một lúc sau, mọi người đến một khu mộ cách bên phải quan phủ hàng ngàn trượng, trong khu mộ chỉ có hai mươi sáu ngôi mộ, tất cả đều đỏ như máu.
Mục tu nữ quay lại nhìn Diệp Quân, Diệp Quân khẽ nói: “Mục tu nữ, có phải suôn sẻ quá rồi không”.
Cả đường đến đây không có ai ngăn cản họ cả.
Mục tu nữ nhìn Diệp Quân: “Chỉ cần đánh thức họ thì có thể xoay chuyển tình thế”.
Diệp Quân lặng thinh một lát, khẽ gật đầu, nhận lấy ấn Thần Minh ông lão đưa cho, hắn nhìn các ngôi mộ, giơ cao ấn Thần Minh lên: “Nhân danh Thần Minh, lệnh ngươi thức dậy…”
Hắn vừa dứt lời, một tia khí tức Thần Minh trong ấn Thần Minh xuất hiện.
Mọi người ở đó đều đang nhìn chằm chằm khu mộ, Cổ Hạo và Hề Trọng căng thẳng đến mức run rẩy, trái tim như bị nhấc lên đến tận cổ họng.
Mặc dù ngoài mặt Mục tu nữ rất bình tĩnh nhưng không biết hai tay đã siết chặt lại từ lúc nào.
Chỉ có Tu nữ cầm đao cong là bình tĩnh nhất, cô ta tò mò nhìn khu mộ đó, liếm hồ lô…
Lúc này khu mộ đó bỗng rung chuyển.
Hề Trọng và Cổ Hạo vui mừng khôn xiết, nhưng sau đó lại sững sờ, nhìn thấy huyết mộ hoàn toàn yên ắng, không có động tĩnh gì nữa.
Lặng im như tờ.
Không có phản ứng gì.
Toang rồi!
Mặt Hề Trọng và Cổ Hạo xám như tro…
Ngay lúc này, giữa không trung khí tức đáng sự dày đặc lao ra như thủy triều…
Nhưng Diệp Quân vẫn rất bình tĩnh.