Sau khi hai người ngồi xuống, Tang Mi nhìn cha Tiểu Nhiễm, cười nói: “Chúc Vân, xem ra bệnh của ông chắc là không vấn đề gì rồi”.
Người đàn ông tên Chúc Vân nói: “Cũng may nhờ có cô nương… đại ơn đại đức của cô nương, cha con ta…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Chuyện nhỏ”.
Chúc Vân muốn nói lại thôi.
Tang Mi nói: “Nói đi, ta xem thử có thể giúp không”.
Chúc Vân thấp giọng thở dài: “Tang Mi cô nương, cô có ơn cứu mạng ta, vốn dĩ không nên yêu cầu gì thêm nữa, nhưng…”
Nói rồi y nhìn Tiểu Nhiễm đang đứng ở một bên, ánh mắt tràn đầy yêu thương: “Tang Mi cô nương, cô có thể đưa Tiểu Nhiễm đi được không? Con bé rất nghe lời, có thể chịu được khổ, chỉ cần cho con bé ăn một miếng thôi là được”.
“Cha”.
Tiểu Nhiễm vội bước đến trước mặt Chúc Vân, cô bé nắm lấy tay Chúc Vân, lắc đầu: “Con… con không đi”.
Chúc Vân nói: “Ở đây không có ngày thoát khỏi đây”.
Tiểu Nhiễm cúi đầu xuống: “Con không đi”.
Chúc Vân quay sang nhìn Tang Mi, ánh mắt đầy vẻ cầu xin, y biết hành vi của mình là rất không đúng mực, hoặc hơi vô liêm sỉ, nhưng không còn cách nào khác, y là người tàn phế, Tiểu Nhiễm tiếp tục ở lại đây thì khó mà sống tiếp.
Giữa Tiểu Nhiễm và tôn nghiêm của bản thân, y không do dự chọn Tiểu Nhiễm.
Tang Mi ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta sẽ suy xét chuyện này, được không?”
Chúc Vân thấy Tang Mi không từ chối, lập tức nói: “Được, được…”
Tang Mi mỉm cười nói: “Tiểu Nhiễm, ngươi qua đây”.
Tiểu Nhiễm nhanh chân đi tới trước mặt Tang Mi, Tang Mi nhẹ nhàng lau vết bẩn trên mặt cô bé, sau đó lấy một cái túi ra đưa cho cô bé, bên trong có một ít đồ ăn: “Chăm sóc cha ngươi thật tốt, hai ngày nữa ta và ca ca sẽ đến thăm ngươi”.
Tiểu Nhiễm gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân và Tang Mi đứng dậy rời đi.
Tiểu Nhiễm ở đằng sau thấp giọng nói: “Cha, con không muốn rời khỏi cha”.
Chúc Vân nói: “Con không đi thì cả đời này không có cơ hội thoát khỏi đây…”
Tiểu Nhiễm nói: “Con biết nếu con đi, cha sẽ chết…”
Chúc Vân nói: “Nếu con có thể rời khỏi đây, cha có chết cũng vui…”
Tiểu Nhiễm khóc nấc: “Ta không…”
Giọng Chúc Vân trở nên hơi nghiêm nghị: “Con gái, con nhớ rằng Tang tỷ này chắc chắn không phải là người bình thường, gặp được cô ấy là may mắn mà có mười đời cũng không có được… Nếu cô ấy bằng lòng đưa con đi, con phải đi theo cô ấy…”
“Cha, con không muốn trở thành cô nhi…”
“…”
…
Trên đường phố hỗn loạn bên ngoài.
Diệp Quân nhìn xung quanh, hơi bùi ngùi: “Ta không ngờ trong thành Chúng Thần lại có một nơi như vậy…”
Tang Mi nhìn xung quanh, khẽ nói: “Nơi này được gọi là khu ổ chuột, có ít nhất hàng ngàn vạn người nghèo sống ở đây…”
Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Hàng ngàn vạn?”
Tang Mi gật đầu: “Ừ”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Họ…”
Tang Mi nói: “Mô hình chế độ của Chúng Thần Điện, vì chế độ thăng cấp, nên các “Thần” trong Chúng Điện Thần chỉ tập trung vào những người tài giỏi và những thiên tài yêu nghiệt có tiềm năng, những cấp bậc này có thể trở thành “thành tích” của họ, mà những người bên dưới đều không có giá trị với họ… mà những người không có giá trị sẽ không được hưởng các chính sách phúc lợi của Chúng Thần Điện…”
Nói rồi cô ta dừng một chút rồi nói: “Hơn nữa, theo thời gian, một khi có nhiều người không có “giá trị” như vậy, họ sẽ bị sắp xếp để tự sinh tự diệt…”
Diệp Quân nhíu mày: “Thần Minh không quản sao?”
Tang Mi không cảm xúc nói: “Ngươi phải hiểu, có một từ gọi là: giấu trên lừa dưới”.
Diệp Quân im lặng không nói.
Tang Mi nói tiếp: “Những người này ở đây quá yếu, sức mạnh tín ngưỡng của họ gần như không có tác dụng với mấy chủ thần có thần vị… Nói một cách đơn giản, họ chỉ là một đám không có giá trị với những người có quyền lực phía trên, còn đối với những người không có giá trị… Cho dù thay một nhóm Chủ Thần khác, họ vẫn sẽ bị đối xử như nhau”.
Diệp Quân thở dài.