Đại Chu!
Thật ra rất nhiều đại thế gia và tông môn ở Đại Chu đều không phục vũ trụ Quan Huyên, vì trước thời Đại Chu đã có nền văn minh vũ trụ cấp bốn, lúc đó vũ trụ Quan Huyên chỉ có thể miễn cưỡng được coi là nền văn minh vũ trụ cấp một. Bảo một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đầu hàng một nền văn minh vũ trụ cấp một chẳng phải là điều vô lý sao?
Đương nhiên, họ vẫn rất coi trọng Diệp Quân, dù sao khi Đại Chu gặp nguy cơ bị diệt vong, Diệp Quân đã đứng ra nhưng trong lòng của nhiều thế lực và tông môn Đại Chu, sự kết hợp giữa Diệp Quân và Chu Phạn được coi là Diệp Quân đã trèo cao.
Một nền văn minh vũ trụ cấp một kết hợp với nền văn minh vũ trụ cấp bốn chẳng phải trèo cao thì là gì?
Thế nên khi Đại Chu muốn gia nhập thư viện Quan Huyên, có rất nhiều sự phản đối từ phía Đại Chu, nhưng vì sự đàn áp mạnh mẽ của Chu Phạn và hoàng thất Đại Chu, cuối cùng rất nhiều thế lực và tông môn phải nhượng bộ, nhưng họ cảm thấy không vui, nhất là khi có sự chênh lệch khá lớn về thực lực giữa các thế lực tông môn lớn ở vũ trụ Quan Huyên và các thế lực tông môn lớn ở Đại Chu, nhưng Đại Chu vẫn phải phục tùng vũ trụ Quan Huyên, điều này khiến nhiều thế lực tông môn ở Đại Chu rất không hài lòng.
Cũng chính vì thế, các thế lực và tông môn lớn ở Đại Chu đều có cảm giác ưu việt với vũ trụ Quan Huyên.
Nhưng cũng may Chu Phạn đưa ra đề nghị chia khu vực để thống trị nên trong nhiều năm qua, mặc dù thi thoảng có xảy ra xích mích nhỏ giữa Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.
Lần này sở dĩ Chu Lăng tức giận như thế là vì một viện chủ của Đại Chu lại bị người ta giết.
Quả thật là đang xem thường Đại Chu.
Phải giết mười tộc của hắn để cảnh cáo.
Người đồ đen phía sau Chu Lăng vẫn hơi lo lắng, Chu Nhân Sách vi phạm Quan Huyên Pháp, chuyện này…
Chu Lăng vung tay, không cho là thế, không phải chỉ là kiếm chút tiền thôi sao, có gì to tát đâu, còn Quan Huyên Pháp là cái thứ gì.
Nói đến đây, ông ta khinh thường nói: “Ngoài vũ trụ Quan Huyên, còn ai xem cái thứ đó là quan trọng”.
Người đồ đen còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Lăng lại lạnh lùng liếc gã một cái nói: “Đừng nói nhiều lời, lập tức phái toàn bộ thám tử, cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được hắn về cho ta”.
Người đồ đen do dự một chốc, thấp giọng thở dài, chỉ đành nói: “Tuân lệnh”. Nói rồi gã lui ra ngoài.
Trong điện, Chu Lăng nhắm mắt lại, dám động vào Đại Chu ta, không biết sống chết…
Đại lục bị vứt bỏ.
Sau khi Diệp Quân dẫn Táng Cương vượt qua hai ngọn núi lớn, trên một ngọn núi cách trước mặt họ cả mấy ngàn trượng, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện hùng vĩ.
Diệp Quân biết đây chắc chắn là một tông môn nào đó từng bị các thế lực ở Đại lục bị vứt bỏ bỏ lại.
Diệp Quân kéo Táng Cương tiếp tục đi về phía trước, hắn nhận thấy thật ra cô bé này rất có khả năng chịu đựng gian khổ, cả một đường trèo đèo lội suối mà cô bé không nói một tiếng nào, hơn nữa khả năng sinh tồn nơi hoang dã của cô bé khiến hắn rất ngạc nhiên.
Táng Cương vừa đi vừa ăn thịt mà hắn đã nướng trước đó, cô bé ăn theo kiểu rất hoang dã, cắn từng miếng lớn, miệng đầy dầu.
Diệp Quân nhìn cô bé, cười nói: “Đừng ăn vội, trong nhẫn vẫn còn đây, đến lúc đó ta ngươi cho ngươi”.
Táng Cương nhìn hắn, không nói gì, nhưng tốc độ ăn chậm lại.
Đúng lúc này, một luồng sáng xanh bay thẳng lên bầu trời từ phía xa, nhưng thoáng chốc lại mờ đi, không lâu sau hoàn toàn biến mất.
Bây giờ khoảng cách rất gần nên hắn nhìn rất rõ, đây là trận pháp, có thể lên Thiên Giới.
Diệp Quân kéo Táng Cương tăng tốc, sau khi vượt qua mấy ngọn núi nhỏ, không lâu sau đã lên đến đỉnh núi, cách đó không xa có mấy tòa kiến trúc nguy nga, những tòa nhà này đều đã rất cổ kính, chắc chắn đã trải qua rất nhiều năm lịch sử, mà ánh sáng xanh đó được phát ra từ phía sau một trong những đại điện.
Có sự dao động của linh khí.
Diệp Quân nhìn chung quanh, sau đó dẫn Táng Cương đi đến phía sau tòa nhà đó, trong khoảng đất trống cách họ mấy chục trượng có một bệ đá cực lớn, phía trên bệ đá là một trận pháp dịch chuyển, lúc này Chiêm Phó đang trên bệ đá suy ngẫm, gã nhíu mày lại.