Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, thầm thở dài.
Học viện Ngân Hà là thánh địa trong lòng rất nhiều người, nhưng cô ấy biết hiện nay học viên của học viện Ngân Hà cũng có vài người có trình độ chênh lệch, nguyên nhân chính là vì Hoa Hạ là một xã hội tình người.
Chẳng hạn như Tô Triết này, với nhân phẩm và thành tích của gã chắc chắn không thể vào được học viện Ngân Hà nhưng viện trưởng Giới Luật Viện là ông nội của gã.
Ông nội gã đến viện Tuyển sinh nói một tiếng, người của viện Tuyển sinh có thể không nể mặt sao?
Mà lại có không ít người như vậy.
Hiên Viên Lăng bỗng nghĩ đến Diệp Quân, vẫn là tư chất của Diệp Quân tốt, không có thân phận lai lịch gì lớn, nhân phẩm lại tốt…
“Cô Lăng”.
Lúc này Mộc Uyển Du ở một bên bỗng nói: “Cảm… cảm ơn”.
Cô ấy từng gặp Hiên Viên Lăng ở tiệc sinh nhật của Tô Tử, chỉ là không quen, lúc này cô ấy cũng tò mò lý do tại sao đối phương lại giúp mình.
Hiên Viên Lăng gật đầu, cười nói: “Cô Uyển Du, nếu cô không chê, sau này chúng ta có thể xưng hô chị em với nhau”.
Chị em!
Nghe Hiên Viên Lăng nói thế, người xung quanh đều ngạc nhiên.
Nhà họ Hiên Viên.
Đây là gia tộc lớn siêu cấp ở Yến Kính, nếu Mộc Uyển Du này trở thành chị em với cô ấy thì dĩ nhiên sau này không ai trong học viện Ngân Hà dám bắt nạt cô ấy nữa.
Mộc Uyển Du không hiểu ý tốt của đối phương, cô ấy do dự rồi nói: “Là anh ta nhờ cô giúp tôi sao?”
Hiên Viên Lăng không định giấu, khẽ gật đầu.
Mộc Uyển Du thấp giọng nói: “Bây giờ anh ta… anh ta đang ở đâu?”
Viên Hiên Lăng nói: “Đi xử lý công việc rồi”.
Thấy vẻ mặt Mộc Uyển Du khá u ám, Hiên Viên Lăng lại nói: “Bây giờ anh ấy là giáo viên Kiếm Đạo Viện học viện Ngân Hà”.
Giáo viên!
Mộc Uyển Du ngẩng đầu lên nhìn Hiên Viên Lăng, ngạc nhiên nói: “Giáo viên Kiếm Đạo Viện?”
Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.
Mộc Uyển Du do dự một chốc, sau đó nói: “Cô Lăng, tôi có thể gia nhập Kiếm Đạo Viện không?”
Hiên Viên Lăng cười nói: “Dĩ nhiên là được”.
Mộc Uyển Du nhoẻn miệng cười: “Tốt quá”.
Hiên Viên Lăng bỗng nhìn chiếc nhẫn trên tay Mộc Uyển Du, sau đó nói: “Đây… là anh ấy tặng cô à?”
Mộc Uyển Du gật đầu: “Đúng thế”.
Hiên Viên Lăng cười nói: “Tôi có thể xem không?”
Mộc Uyển Du lấy chiếc nhẫn xuống, sau đó đưa cho Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng cầm lấy chiếc nhẫn quan sát một lúc, vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Cô Uyển Du, chiếc nhẫn này… không phải nhẫn bình thường”.