Đây chính là văn minh Chúng Thần.
Nam Chúng Thần Điện cai quản rất nhiều văn minh nhưng không có nghĩa là thu nạp vào hết, mà chỉ nhận những cường giả cao cấp nhất và có tiềm năng nhất. Khi văn minh của các cường giả ấy chủ động phụ thuộc vào họ thì họ cũng không từ chối.
Vì vậy nên tòa thành này có đủ các thế lực từ thế gia và tông môn của vô số văn minh, tuy đại đa số không gia nhập Chúng Thần Điện nhưng sức mạnh đều không thể xem thường. Họ đã góp công rất lớn trong việc xây dựng thành Chúng Thần được như ngày hôm nay.
Bọn họ liên kết lại xây nên một hệ thống mậu dịch khổng lồ, mua vào giá rẻ ở đây rồi đem bán lại với giá cao ở văn minh của mình, từ đó tuyệt đối khống chế nền kinh tế trong tay. Có lẽ sức ảnh hưởng của họ ở nơi này không lớn lắm, nhưng trở về văn minh của mỗi người thì chắc chắn là bá chủ vô địch.
Quảng trường Hạo Hãn.
Đây là nơi đông đúc tấp nập nhất thành, diện tích hơn triệu mẫu, còn nằm ở vị trí trung tâm.
Diệp Quân biết nó do thương hội Hạo Hãn lập nên, mà thương hội này lại là thứ do nhiều thế gia tông môn bắt tay lập nên. Người góp vốn nhiều nhất là nhà họ Quân tiếng tăm lẫy lừng đến từ nền văn minh Thập Phương bí ẩn.
Nghe nói còn có *** của Chúng Thần Điện tham dự nên thương hội này là một thế lực cực mạnh.
Diệp Quân bị sự xa hoa của quảng trường làm cho chấn động.
Nó rộng ít nhất mấy trăm nghìn mẫu đất, được lát bằng chất liệu đặc biệt, trông như gạch nhưng lại trong suốt. Quanh quảng trường là chín ngôi đại điện được xây từ đá Chấn Kim đắt đỏ. Vốn Diệp Quân không biết nó là gì, sau khi biết nó cực kỳ hiếm gặp, lại còn là một thành phần trong Đế Khí của hắn thì chỉ thấy toàn thân tê dài.
Giàu chảy mỡ!
Đây là ấn tượng đầu tiên của hắn.
Ngược lại, Tang Mi bên cạnh hắn tỏ ra thờ ơ vô cùng.
Diệp Quân thầm nhủ, không hổ là người kiến thức sâu rộng.
Bỗng những người trên qtr đồng loạt nhìn về một phía, chỉ thấy một thanh niên đang là là bay tới.
Trong thành cấm ngự không trừ khi được Chúng Thần Điện cho phép, mà người thường thì còn lâu mới được, vì vậy lai lịch người này chắc chắn không phải tầm thường.
Người này mặc áo trắng, tay đặt sau lưng, phong thái trang nhã khiến ai nấy đều phải ghé mắt.
Nhìn theo y biến mất trong một ngôi đại điện.
Diệp Quân lại tiếp tục theo Tang Mi đi về trước, hỏi: “Tang cô nương đã đi qua nơi nào xa hoa hơn nơi này chưa?"
Cô ta gật đầu: “Nhiều là đằng khác”.
Diệp Quân: “Trước kia cô làm nghề gì vậy?"
Tang Mi chớp chớp mắt: “Quên mất rồi”.
Diệp Quân: “...”
Tang Mi vừa nhìn thấy cửa hàng bách hóa thì hưng phấn reo lên: “Đi qua kia mua sắm!"
Rồi kéo tuột Diệp Quân chạy về phía một đại điện.
Diệp Quân: “...”
Ban đầu hắn vẫn còn bình thản lắm, nghĩ rằng trong túi mình có mấy triệu Chân Linh Tinh, tuy không gọi là giàu nứt vách nhưng tính ra cũng không ít.
Nào ngờ vừa bước vào cửa hàng, cả người hắn đã hóa đá.
Đắt vãi!!!
Nhặt đại một món cũng có giá mấy trăm ngàn clt!
Thế là hắn bỗng nhiên thấy mình nghèo đi hẳn.
Thôi thế là bốc trúng cửa hàng cao cấp rồi.
Tang Mi lập tức nhìn trúng một viên tinh thạch lóng lánh bảy màu.
Nhìn rất đẹp, giá cũng "đẹp" không kém.
Ba triệu sáu trăm ngàn!
Diệp Quân muốn phát điên.