Sau khi giao chiến với Phục Võ, Vĩnh Hằng Võ biết rằng một mình ông ta không làm gì được nữ kiếm tu này.
Bởi vì thanh thần kiếm kinh khủng kia là một, kiếm đạo thâm sâu khó lường của đối phương là hai. Nhân kiếm hợp nhất làm ông ta không có phần thắng.
Vì vậy ông ta lựa chọn giáp lá cà.
Các Kỵ Sĩ Thần Thánh đều đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, đội hình tấn công không hề rối loạn, người chưa tới mà khí thế đã cuồn cuộn ập đến.
Ánh mắt Phục Võ lạnh đi, nhấc chân bước tới. Ý chí kiếm đạo hùng hậu tuôn ra từ cơ thể cô ấy, ùa vào kiếm Thanh Huyền. Phục Võ vung kiếm.
Xoẹt!
Chỉ trong khoảnh khắc, mấy trăm Kỵ Sĩ Thần Thánh đầu lìa khỏi xác.
Thủ cấp còn chưa rơi xuống, lại có kiếm quang lóe lên, vạch ra một vết nứt giữa đội hình kỵ sĩ, lại mấy trăm cái đầu nữa bay lên cao.
Phục Võ giải quyết sạch sẽ toàn bộ Kỵ Sĩ Thần Thánh chỉ trong vài hơi thở, để lại sau lưng mấy nghìn thi thể.
Cảnh tượng này khiến các cường giả đứng ở xa tái mặt.
Sức mạnh khủng khiếp gì thế nào?
Giết xong rồi, Phục Võ chưa dừng lại ở đó.
Mà lại cầm kiếm vụt ra như một tia chớp. Kiếm quang xuất hiện, lại lấy đầu của mấy trăm kỵ binh.
Cuộc tàn sát tiếp tục.
Những bộ trọng giáp hoàng kim mà văn minh Vĩnh Hằng vẫn lấy làm tự hào gặp phải Phục Võ và kiếm Thanh Huyền chẳng khác gì manh giấy rách, vừa chạm là vỡ.
Hàng loạt thi thể Kỵ Sĩ Thần Thánh nằm la liệt khiến sắc mặt Vĩnh Hằng Võ tái nhợt, trong lòng chỉ thấy kinh hoàng.
Phục Võ đã giết thêm mấy trăm kỵ binh.
Bên kia, Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử cũng không giấu được vẻ hoảng sợ khi thấy sức mạnh của Phục Võ nằm ngoài dự đoán của họ.
Người này thật sự đến từ văn minh cấp năm sao?
Quy Du Kỳ và Cổ Hưu cũng kinh ngạc, không ngờ nữ kiếm tu này lại mạnh đến vậy.
Bản thân Diệp Quân cũng chết khiếp. Hắn biết kiếm Thanh Huyền sẽ giúp Phục Võ trở nên mạnh hơn, nhưng không ngờ lại mạnh đến vậy.
Đúng là thích đâu giết đó.
Người bình tĩnh nhất là Đa Nguyên Đạo Đế, vẫn duy trì nụ cười ung dung trên mặt.
Bên kia, Phục Võ đã làm thịt được thêm vài nghìn Kỵ Sĩ Thần Thánh.
Chỉ trong phút chốc đã tiêu diệt phân nửa đội hình.
Vĩnh Hằng Võ mới hốt hoảng ra lệnh: “Rút lui!"
Ông ta biết nếu tiếp tục đánh thì người này sẽ giết sạch cả đoàn kỵ sĩ.
Mà những tinh anh của văn minh Vĩnh Hằng thì không thể bỏ mạng công cốc tại đây!
Lệnh vừa ra, các Kỵ Sĩ Thần Thánh đã nhanh chóng rút lui ra sau lưng Đa Nguyên Đạo Đế.
Vĩnh Hằng Võ cảm thấy chút bất mãn trong lòng. Ông ta biết nếu Đa Nguyên Đạo Đế chịu ra tay thì đoàn Kỵ Sĩ Thần Thánh đã không phải chịu tổn thất nhiều đến vậy. Bọn họ là do ông ta dốc lòng đào tạo, lần này bị diệt một nửa quân số làm ông ta rỉ máu trong tim.
Nhưng có giận thế nào cũng không dám để lộ ra.
Vĩnh Hằng Võ không dám đánh tay đôi với Phục Võ nữa mà lui sang một bên.
Đáng lẽ văn minh Vĩnh Hằng không nên làm chim đầu đàn, nay không chỉ mất người mà còn mất cả Thánh Thương Vĩnh Hằng.
Lỗ nặng!
Thấy Vĩnh Hằng Võ rút lui, Đa Nguyên Đạo Đế cười: “Còn ai dám bước ra đấu với cô nương kiếm tu này không?"
Ông ta nhìn Kỳ Chủ và Phạm Diêm La Thiên Tử.
Sắc mặt hai người này sa sầm.
Khi nhận ra Đa Nguyên Đạo Đế đang muốn đẩy họ ra giành công lao.
Bỗng kiếm sĩ áo trắng đứng cạnh Kỳ Chủ bước ra.
Kỳ Chủ gọi theo: “Bạch Tướng!"