Mạc Tinh Hà thật sự sắp phát điên luôn rồi.
Bắt đầu đấu với nền văn minh Thần Đạo?
Cách thể hiện của bản thân có vấn đề gì à?
Nàng ấy hiểu nó như thế nào?
Đây là muội muội ruột của mình đó sao?
Sao không có chút hiểu ngầm nào hết vậy?
Xong rồi!
Mạc Tinh Hà mặt như đám tro tàn, hoàn toàn xong đời rồi, nắp quan tài của các lão tổ tiên có lẽ là không thể nào đè nổi nữa rồi.
Mà khi nghe thấy lời mà Mạc Tinh Thần nói, mọi người xung quanh nơi đó cực kì kinh ngạc, bọn họ không thể tin nổi nhìn Mạc Tinh Thần vẻ mặt đằng đằng sát khí đang cầm cung tên trong tay.
Giờ làm sao có thể gây hấn với nền văn minh Thần Đạo?
Nền văn minh Quần Tinh điên hết rồi à?
Diệp Quân cũng có hơi ngạc nhiên, hắn nhìn về phía Mạc Tinh Thần, Mạc Tinh Thần cực kỳ nghiêm túc, nàng ấy không phải đang đùa.
Mà Thác Cổ Nguyên và Tiêu Nguyên Khởi nhìn nhau một cái, hai người đều cảm thấy Mạc Tinh Thần đúng là điên rồi.
Đương nhiên, bây giờ bọn họ cũng gặp phải một vấn đề, đó là phải phủi sạch quan hệ vơi Diệp Quân ngay lập tức, hay là giống như Mạc Tinh Thần vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè?
Giờ phút này, nội tâm bọn họ trước nay chưa từng giãy dụa và cũng từng phải suy nghĩ nhiều đến vậy, lương tâm nói cho bọn họ biết, bây giờ phủi sạch quan hệ với Diệp Quân, thật sự không tốt lành gì, đừng nói người khác, chính bản thân cũng cực kì khinh thường loại hành vi vứt bỏ bạn bè vào thời khắc khó khăn như này. Nhưng hiện thực lại nói cho bọn hắn biết, nếu như không phủi sạch quan hệ với Diệp Quân thì bọn hắn không thể đắc tội với Thần Đạo tộc điều này không chỉ có sẽ liên lụy đến bản thân mà còn có thể liên lụy đến các tộc nhân và nền văn minh của mình.
Cái loại tội danh này bọn hắn và gia tộc bọn hắn làm sao gánh nổi?
Lúc này đang có hai giọng nói đang điên cuồng đánh nhau vang lên trong đầu của hai người, cũng bởi vì điều này mà tinh thần của hai người vào giờ phút này cực kì thống khổ.
Thậm chí cả Mạc Tinh Hà, giờ phút này hắn ta cũng đã cực kì tuyệt vọng.
Gương vỡ khó lành!
Muội muội đã nói ra những lời như thế rồi, bây giờ còn có thể thu hồi lại được nữa sao?
Đương nhiên là không thể thu hồi lại được rồi.
Vào giờ phút này thì có sợ hãi cũng không ích gì, nếu đã như vậy rồi thì cứ to gan mà làm tới cùng đi!
Không phải chỉ là nền văn minh Thần Đạo thôi sao?
Cùng lắm thì cùng chết mà thôi!
Nghĩ đến đây, hắn ta trực tiếp đứng lên, ngẩng đầu nhìn về phía Thần Đạo Kỳ kia, trong ánh mắt tràn ngập sự quyết tâm: “Huynh muội chúng ta biết gia tộc Thần Đạo rất mạnh, chúng ta cũng biết, bây giờ nếu như vứt bỏ bạn bè, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, có lẽ có thể có một con đường sống, nhưng ta nói cho ngươi biết, nền văn minh Quần Tinh của chúng ta vĩnh viễn không bao giờ vứt bỏ bạn bè, cũng tuyệt không tham sống sợ chết!”
Lời vừa nói ra, những cường giả vây xem nhất thời lộ ra vẻ mặt kính nể.
Tuy rằng bọn họ cảm thấy nền văn minh Quần Tinh căn bản không phải đối thủ của nền văn minh Thần Đạo, nhưng không thể không nói, hai người của nền văn minh Quần Tinh lại cực kì có nghĩa khí, cũng rất chính trực.
Mà khi nghe thấy lời nói của Mạc Tinh Hà, mặt của hai người Thác Cổ Nguyên bà Tiêu Nguyên Khởi đột nhiên cảm thấy hơi rát, nơi sâu nhất trong lòng họ dâng lên một cảm giác hổ thẹn, hai người họ nhìn nhau, nỗi hổ thẹn trong mắt họ đột nhiên biến thành sự kiên định.
Khi Thác Cổ Nguyên nhìn thấy sự kiên định trong mắt Tiêu Nguyên Khởi, hắn ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, phải biết rằng, vị Tiêu huynh này chính là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, vào những lúc như thế này, thân là huynh đệ vào sinh ra tử, Diệp Quân chắc chắn sẽ không ngồi yên mặc kệ chứ?
Diệp Quân!
Đây chính là Thiếu các chủ của Tiên Bảo Các!
Là huynh đệ vào sinh ra tử của Diệp Quân, Tiêu Nguyên Khởi chắc chắn có cách thức liên lạc của mình, mà chỉ cần Diệp Quân hiện thân, chỉ với một câu chắc chắn là có thể giải quyết chuyện trước mắt, dù sao, Diệp Quân là Thiếu Các Chủ, mà tên Thần Đạo Kỳ này chỉ là đệ tử ruột của chủ gia, cũng không phải là thiếu chủ của nền văn minh Thần Đạo.
Khái niệm này đối với một người đã tuyệt vọng như Mạc Tinh Hà mà nói chính là một cọng rơm cứu mạng, trong mắt hắn ta nổi lên một tia hy vọng.