Mà vào khoảnh khắc thời gian ngừng lại, nụ cười trên khuôn mặt của Hồng Tông cũng đông cứng, mặc dù đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy Diệp Quân có thể áp chế được thời gian, ông ta vẫn có phần kinh sợ, thủ đoạn thần thông như vậy, thực sự là hiếm thấy.
Cũng may ông ta đã sớm có chuẩn bị, trước ngực đột nhiên xuất hiện một luồng sáng vàng lấp lánh, luồng sáng vàng đó ngưng tụ thành một màn sáng bao trùm lấy ông ta.
Bán Bộ Thần Minh Khí!
Chúng sinh giáp!
Giáp này được ngưng tụ từ vô số tín ngưỡng chúng sinh, vì để luyện chế ra bộ giáp này, ông ta đã dùng sức mạnh tín ngưỡng thu thập được từ hàng chục triệu năm qua dung hợp với ấn Võ Quan của mình, mượn ý chí thần minh của ấn Võ Quan để luyện chế thành. Bộ giáp này đã vượt qua phạm vi của đạo khí thông thường, sức mạnh phòng ngự cho dù có so với các thần minh khí chân chính, cũng không yếu hơn quá nhiều.
Vào khoảnh khắc chúng sinh giáp xuất hiện, một luồng sức mạnh chúng sinh trực tiếp hóa thành từng tấm màn chắn ngăn cản ý chí kiếm đạo của Diệp Quân, nhưng giây sâu, đồng tử của Hồng Tông đột nhiên co rút, bởi vì sức mạnh chúng sinh của ông ta lại bị kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân dễ dàng xé mở.
Thanh kiếm đâm thẳng, chém thẳng vào chúng sinh giáp!
Rắc rắc!
Chúng sinh giáp bị rạn nứt, vô số vết nứt xuất hiện.
Hồng Tông thầm hoảng hốt, không còn phong thái ung dung trước đó nữa, chân phải ông ta giẫm mạnh một cái. Cả người mạnh mẽ lùi về phía sau, nhưng chính lúc này, ông ta lại kinh hãi phát hiện, ông ta không hề lùi lại, mà vẫn đứng yên tại chỗ!
Thời gian ở nơi ông ta đang đứng đã ngừng lại!
Giờ phút này tiếp xúc ở khoảng cách gần, ông ta mới nhận ra điều này đáng sợ như thế nào.
Cái chết chỉ sau đó một giây!
Giờ phút này Hồng Tông cũng không còn để ý gì nữa, trong lòng hô lớn: “Phật Tôn giúp ta!”
Vừa dứt lời, một luồng sức mạnh đáng sợ đột nhiên từ bên cạnh cuộn trào đến giống như nước lũ, luồng sức mạnh này trực tiếp lao vào khu vực thời không nơi mà Diệp Quân và Hồng Tông đang đứng.
Rắc rắc!
Khu vực thời không nơi mà Diệp Quân mà Hồng Quân đang đứng lập tức vỡ tan như kính, sức mạnh cường đại đánh tới khiến Diệp Quân liên tục lui mạnh về phía sau hàng vạn trượng.
Diệp Quân dừng lại, khóe miệng hắn từ từ chảy ra một ngụm máu.
Diệp Quân quay đầu nhìn phía bên phải, ở đó có một người đàn ông trung niên mặc áo đen đang đứng, ông ta đeo mặt nạ nửa mặt, cả người hư ảo, giống như ma quỷ vậy, cực kỳ quái dị.
Phật Tôn!
Một trong bảy đại chủ thần của Trung Chúng Thần Điện, thực lực xếp thứ hai.
Lần này tới căn bản không phải là một vị cường giả ở cấp bậc cảnh giới Chủ Thần, mà là hai vị. Hơn nữa, hai người này đều có ảnh hưởng lớn tới toàn bộ Trung Chúng Thần Điện.
Diệp Quân lau máu tươi ở khóe miệng. Hắn nhìn Hồng Tông, khẽ cười: “Ta đã thắc mắc sao ông lại ngông cuồng như vậy, thì ra còn có trợ thủ ở sau lưng.”
Bị Diệp Quân châm chọc như vậy, khuôn mặt già nua của Hồng Tông có phần không nén được giận, ông ta thực sự không ngờ kiếm của Diệp Quân lại có thể phá chúng sinh giáp của ông ta một cách dễ dàng như vậy!
Đây chính là Bán Bộ Thần Minh Khí đấy!
Nhưng ở trước mặt thanh kiếm này, lại yếu như một tờ giấy?
Hồng Tông nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Diệp Quân, chẳng qua ngươi chỉ dựa vào thanh kiếm sắc bén đó thôi, nếu ngươi có gan thì không dùng kiếm, ta cũng sẽ không dùng bất kì thần khí nào, chúng ta đấu tay không một trận.”
Diệp Quân đáp: “Được thôi!”
Dứt lời, hắn thu hồi kiếm Thanh Huyên lại.
Thấy vậy, Hồng Tông lập tức cau mày, sao tên này lại đồng ý nhanh như vậy? Lẽ nào có bẫy?
Ông ta ngược lại có phần do dự.
Sau khi trải qua trận chiến vừa rồi, ông ta không còn bất kỳ ý khinh thường Diệp Quân nữa, mà chỉ có kiêng dè. Bởi vì thanh kiếm trong tay Diệp Quân ít nhất cũng ở cấp bậc Thần Minh Khí, thậm chí là cao hơn.
Đồng thời trong lòng ông ta cũng hơi nghi ngờ, từ khi nào xuất hiện một kẻ Tiết Độc cường đại như vậy chứ?