Trong tháp, Tiểu Tháp bỗng hỏi: "Hắn có thể đột phá Đại Kiếm Đế không?"
Sau một thoáng im lặng, giọng nói bí ẩn nói: "E là khó! Chỉ dựa vào đúc kết kinh nghiệm thì khó mà đạt được đến Đại Kiếm Đế. Trừ phi hắn có thể hoàn toàn dung hợp truyền thừa kiếm đạo của những kiếm tu này lại, đồng thời vẫn có thể kiên trì giữ vững đạo của chính mình, chỉ có vậy, hắn mới có khả năng đạt đến Đại Kiếm Đế!"
Tiểu Tháp khẽ hỏi: "Kiên định đi trên con đường kiếm đạo vô địch à?"
Giọng nói bí ẩn: "Đúng vậy!"
Tiểu Tháp im lặng.
Giọng nói bí ẩn: "Đạo của hắn đã hình thành rồi, thứ bây giờ hắn cần làm chính là học tập từ đạo của người khác, nhưng vẫn luôn giữ vững được đạo của mình, cũng chính là giữ vững đạo tâm mà người học võ chúng ta thường nói. Nếu hắn làm được điểm này thì sẽ dễ dàng trở thành Đại Kiếm Đế. Mặt khác, hắn có thể sẽ bị đạo của người khác làm ảnh hưởng. Giống như tiểu chủ của ngươi, giai đoạn sau đã bị ảnh hưởng, mãi đến sau này mới bắt đầu giữ vững lại đạo tâm!"
Tiểu Tháp nói: "Ta tin thằng nhóc này có thể giữ vững được bản tâm!"
Giọng nói bí ẩn: "Ta cũng tin hắn có thể, người này tâm trí kiên định như đá tảng, đạo của những kiếm tu này không gây được ảnh hưởng gì cho hắn!"
Tiểu Tháp: "Đúng vậy! Điều bây giờ ta lo lắng hơn chính là sức mạnh huyết mạch của hắn!"
Giọng nói bí ẩn ngờ vực hỏi lại: "Sức mạnh huyết mạch?"
Tiểu Tháp lo lắng đáp: "Lúc trước, khi hai nha đầu Nạp Lan Ca và Tịch Huyền tan biến, ta tưởng hắn sẽ kích hoạt huyết mạch của mình, nhưng không! Hắn khác với cha và ông nội mình, hắn quá bình tĩnh, bình tĩnh đến nỗi ta cảm thấy hắn hơi đáng sợ. Vì càng bình tĩnh, đến khi kích hoạt huyết mạch thì sẽ càng điên cuồng. Giống những người thật thà ở thế tục, bình thường trông chất phát thế đấy, nhưng nếu chọc điên họ lên thì họ sẽ điên còn hơn kẻ điên nữa!"
Giọng nói bí ẩn im lặng.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ở thế gian này, chẳng mấy ai có thể trấn áp được huyết mạch phong ma, đặc biệt là thằng nhóc này..."
Giọng nói bí ẩn: "Không sao, nếu có ngày đó thì ta sẽ ra tay!"
Tiểu Tháp bỗng kinh ngạc nói: "Ngươi có thể ra tay được à?"
Giọng nói bí ẩn: "Thế ngươi có cách nào tốt hơn không?"
Tiểu Tháp im lặng.
...
Trên một đỉnh núi nào đó, Đại Võ Tông đứng im lìm, bên cạnh ông ta là Lục Thiên.
Đại Võ Tông nhìn thẳng Lục Thiên: "Diệp Quân là Đại Kiếm Đế, ngươi có lòng tin chiến thắng hắn không?"
Sau một hồi im lặng, Lục Thiên đáp: "Có thể đánh một trận!"
Có thể đánh một trận!
Chứ không phải là có thể đánh thắng!
Đại Võ Tông im lặng một lúc lâu, khẽ nói: "Chúng ta buộc phải có được sự ủng hộ của bốn đại thế gia!"
Lục Thiên trầm giọng nói: "Bây giờ bốn đại thế gia đều không thể hiện thái độ gì, chắc bọn họ đang định ứng biến theo thời cuộc! Đợi kết quả trận chiến giữa ta và Diệp Quân, ai thắng thì bọn họ sẽ ủng hộ người đó!"
Đại Võ Tông gật đầu: "Có khả năng này!"
Lục Thiên nhìn Đại Võ Tông: "Sư phụ có cách gì không?"
Đại Võ Tông quay người bước tới trước mặt Lục Thiên, xòe tay ra, một chiếc bình ngọc xuất hiện trong tay ông ta. Đại Võ Tông nhìn chằm chằm Lục Thiên: "Có biết đây là vật gì không?"