Mọi tầm mắt đổ dồn vào y.
Y hôm nay đã thành kiếm tu rồi.
Phó Cát trước kia đều là người ở tầng dưới chót như nhiều quan khách ở đây, nay trở nên thành công thì họ cũng vui lây.
Mấy người phụ nữ đứng cạnh thím Kiều không ngừng khen ngợi y khiến thím nghe mà cười tươi như hoa.
Phó Cát chậm rãi đi tới rồi quỳ xuống trước mặt hai người.
Người bán thịt hồi hộp muốn đứng bật dậy, lại bị thím Kiều kéo về.
Phó Cát dập đầu ba cái với họ rồi cười tươi rói: “Con chúc cha mẹ trăm năm hạnh phúc!"
Thím Kiều rơi lệ lã chã.
Người bán thịt không nói gì nhưng vẫn luôn cười vô cùng hạnh phúc.
Bỗng một ông lão cầm cây bút đi tới hỏi: “Hai vị, Diệp Quân là người nào vậy? Hắn đến tặng quà rồi chỉ xin một ly rượu, sau đó đi mất. Trông hắn cợt nhả tí tởn, không phải người tốt, mà quà cáp có tí tẹo. Lúc đi còn lấy thêm mười mấy cái bánh bao. Đúng là điên rồi, nếu hôm nay không phải ngày vui thì ta đã mắng cho hắn to đầu...”
Người khác: “...”
Thành Quan Huyên, vũ trụ Quan Huyên.
Văn Hoá Viện.
Phương Ngự lúc này đang rất bận rộn, dù đây là một bộ phận nhàn rỗi, nhưng công việc hằng ngày lại rất nhiều.
Đến đây được mấy tháng, gã đã bắt đầu quen với cuộc sống nơi này.
Mà bây giờ, gã cũng đã bị mọi người lãng quên.
Phù dung sớm nở tối tàn.
Thỉnh thoảng khi có người nhắc tới gã, họ cũng sẽ liên tục lắc đầu, cảm thấy gã quá cứng đầu, không biết linh hoạt, bây giờ gã đã trở thành nhân vật xấu mà các thế lực lớn ở thành Quan Huyên nhắc tới khi dạy dỗ con cháu, người nào cũng nói làm người đừng quá Phương Ngự.
Hôm nay, một ông lão chợt đi tới trước mặt Phương Ngự, ông ta đặt một xấp giấy xuống trước mặt gã, sau đó nói: “Ngày mai sẽ có một Đại Nho đến thư viện Thanh Huyên, giảng toạ tại đại hội đường của Tiên Bảo Các, đây là chương trình của đại hội, ngươi và nhóm Dương Việt cùng nhau phụ trách, bây giờ đi ngay đi!”
Nói xong, ông ta xoay người đi luôn.
Phương Ngự cầm bản thảo trước mặt lên nhìn qua một lượt, sau đó đứng dậy đi tới Tiên Bảo Các.
Không lâu sau đó, Phương Ngự và Dương Việt đi tới Tiên Bảo Các, Dương Việt nhìn Phương Ngự bên cạnh, gã nhẹ nhàng lắc đầu, nói thật thì gã vẫn còn thấy đáng tiếc thay Phương Ngự. Phương Ngự vốn có thể trở thành con cưng của trời, có thể dẫn dắt Phương tộc trở thành gia tộc quyền quý mới ở vũ trụ Quan Huyên, nhưng chỉ vì một vài suy nghĩ không có ý nghĩa của mình mà lại từ bỏ tương lai xán lạn.
Phải biết rằng đời người cũng không có nhiều cơ hội để thay đổi số phận.
Thật sự quá đáng tiếc.
Nét mặt Phương Ngự vẫn rất bình tĩnh, sau khi tiến vào Tiên Bảo Các, gã vô thức đi về phía trận pháp dịch chuyển đặc biệt mà hắn từng ngồi trước đây, mà khi gã đến gần nơi đó, chợt có một ông lão ngăn gã lại, ông lão nhìn chằm chằm gã: “Nơi này là lối đi dành riêng cho khách quý, chỉ có khách quý đặc biệt của Tiên Bảo Các ta mới có thể đi con đường này thôi”.
Phương Ngự sửng sốt, lần trước khi tới đây, gã được người ta dẫn đến nơi này, vì thế gã cũng không biết đây là lối đi đặc biệt dành riêng cho khách quý.
Sau khi lấy lại tinh thần, Phương Ngự vội vàng nói xin lỗi: “Xin lỗi…”
Nói xong, gã nhìn Dương Việt bên cạnh, Dương Việt lắc đầu: “Ta cũng không biết đường, đây là lần đầu ta tới đây”.
Phương Ngự nhìn ông lão trước mặt, ông lão chỉ về phía xa: “Nơi đó là lối đi bình thường”.
Phương Ngự chắp tay: “Cảm ơn”.
Sau đó, gã và Dương Việt đang định rời đi thì chợt có một người đi ra từ lối đi của khách quý.
Thấy người đó, Phương Ngự thoáng sửng sốt, gã biết người này, chính là Hồng quản sự đưa thiệp mời gã đến Tiên Bảo Các trước đây.
Nhìn thấy Phương Ngự, Hồng quản sự thoáng sửng sốt, rõ ràng không ngờ sẽ gặp gã ở đây, nhưng ông ta không nói gì, cũng không chào hỏi mà xoay người đi luôn.
Người đã không còn giá trị không xứng để lãng phí nước bọt và nét mặt.
Phương Ngự cũng không cảm thấy mất mát, khoảng thời gian này, gã đã thấy rõ tình người rồi.
Có giá trị sẽ được coi trọng, không có giá trị sẽ bị coi thường.
Đây là chuyện rất bình thường.