Nói rồi cơ thể Phạn Đạo Nguyên bỗng trở nên hư ảo, mỗi lần ông ta trở nên hư ảo một chút thì khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế sẽ tăng vọt.
Văn Tư khó tin nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, run giọng nói: “Phạn Đạo Nguyên là phân thân của ông”.
Nghe ông ta nói thế, tất cả mọi người đều sửng sốt.
Phạn Đạo Nguyên thế mà chỉ là phân thân của Đa Nguyên Đạo Đế?
Đa Nguyên Đạo Đế bật cười: “Chẳng phải ta từng nói với ông rồi sao? Mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát”.
Văn Tư vui mừng khôn xiết, thì ra Đa Nguyên Đạo Đế không nói khoác mà thật sự rất lợi hại.
Đây mới là ông lớn thật sự.
Đại cục đã định!
Lúc này Phạn Đạo Nguyên đã biến mất hoàn toàn, khí tức của Đa Nguyên Đạo Đế lập tức tăng lên lần nữa, lúc này khí tức của ông ta đã mạnh đến mức tất cả cường giả Vô Thượng Thần Đế ở đây đều phải run rẩy.
Cảnh giới Đạo Thần!
Đây là cảnh giới Đạo Thần trong truyền thuyết, không chỉ thế, khí tức của ông ta vẫn đang tăng lên.
Phạn Chiêu Đế nhìn đám người Mông Võ ở phía xa rồi vung tay lên, một luồng khí tức cực mạnh bao trùm lấy đám người Mông Võ, đám người Mông Võ không chịu nổi uy lực này, đều lần lượt quỳ xuống.
Mặt đám người Mông Võ xám như tro, vô cùng tuyệt vọng.
Mặc dù chỉ kém một cảnh giới nhưng đã là sự cách biệt của người phàm và thần, không thể vượt qua.
Đa Nguyên Đạo Đế không để ý đến đám người Mông Võ, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế ở phía xa. Lúc này, ông ta lại nở nụ cười bình tĩnh, tự tin như trước: “Sở dĩ ngươi giúp Diệp Quân chỉ là vì ngươi thấy đằng sau hắn có người, vậy ta nói cho ngươi biết, người đứng phía sau hắn chỉ như một đám tôm tép với ta thôi, có tin không? Ta sẽ đích thân chứng minh cho ngươi thấy”.
Nói đến đây, ông ta ngẩng đầu chậm rãi nhìn tận cuối tinh không, hơi nheo mắt lại, hét lên: “Thiên Mệnh Váy Trắng, mau cút ra đây cho ta”.
Cút ra đây!
Vừa nói xong, giọng nói lập tức ngưng tụ thành chùm âm thanh bắn thẳng vào vực sâu của vũ trụ tinh không, vô số tinh vực trong vũ trụ đều vang lên giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế, cùng lúc đó, bởi vì bên trong giọng nói này ẩn chứa sức mạnh quá mạnh mẽ nên vô số tinh vực trong vũ trụ hoàn toàn sôi trào, vô cùng kinh khủng.
Vô số cường giả trong tinh vực đều sợ hãi, lần lượt ngẩng đầu nhìn về nơi phát ra giọng nói, đôi mắt ngập tràn sợ hãi và kinh ngạc, người này là thần thánh phương nào? Thật đáng sợ.
Một tiếng gào lên giận dữ, làm chấn động chư thiên vạn giới, vô số cường giả sợ vỡ mật, cực kỳ sợ hãi.
Khu vực Thần Hư.
Nghe những lời nói đó của Đa Nguyên Đạo Đế, Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ rằng Đa Nguyên Đạo Đế lại làm vậy.
Cách đó không xa, Dị chủ nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt đầy sự kiêng dè, lúc này ông ta mới nhận ra, Đa Nguyên Đạo Đế đang ở trước mặt này mạnh hơn những gì ông ta tưởng tượng rất nhiều.
Mà ở cách đó không xa, khóe miệng của Phạn Chiêu Đế hơi nhếch lên, nụ cười dần dần mở rộng.
Khi giọng nói của Đa Nguyên Đạo Đế vừa dứt, thời không trên đỉnh đầu ông ta nứt ra, một thanh kiếm rơi thẳng xuống.
Nhìn thấy thanh kiếm giáng xuống, trong đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế không có chút sợ hãi nào, không chỉ thế, ông ta còn đột nhiên cười lớn: “Đến hay lắm! Đến hay lắm! Để bản đế cho ngươi mở mang kiến thức, biết thế nào mới là cường giả thực sự...”
Vừa dứt lời, ông ta giơ đôi bàn tay trống rỗng lên, ngay lập tức, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng bay lên, chỉ tỏa ra một chút uy lực, đã lập tức mạnh mẽ trấn áp các cường giả như Mông Võ nằm bẹp xuống đất, giờ phút này, họ không thể cử động được nữa.
Tất cả các cường giả đều sợ hãi.
Đây là loại sức mạnh đáng sợ nào thế?
Vẻ mặt Diệp Quân cũng cực kỳ nghiêm túc, thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế thực sự quá đáng sợ, chỉ cần một chút áp bức cũng đủ để đè bẹp vô số người.
Cách đó không xa, Văn Tư cũng đang nằm sấp trên mặt đất, run bần bật, trong mắt đầy vẻ kính sợ.
Đôi mắt của các cường giả ở xung quanh cũng ngập tràn sợ hãi, lúc này bọn họ đang ở rất xa nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, giống như những con kiến đang nhìn rồng, cảm giác nhỏ bé và tuyệt vọng chợt trỗi dậy.
Chẳng mấy chốc, hàng tỷ tia Quang Âm ngược dòng đã lao tới trước thanh kiếm, trong nháy mắt...
Vèo!
Giống như tuyết gặp dầu sôi, hàng tỷ tia Quang Âm tan chảy ngay lập tức, bị xóa bỏ, không hề có sức chống cự.
Thanh kiếm giáng xuống thẳng tắp, ghim vào đầu Đa Nguyên Đạo Đế.
Phập!
Trong phút chốc, đôi mắt của Đa Nguyên Đạo Đế trợn to, cơ thể cứng đờ tại chỗ, vẻ mặt tràn đầy sự khó tin.