Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo trên bầu trời, Tổ Đạo đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào.
Diệp Quân nhíu mày, vì hắn cảm thấy Tổ Đạo này đang cố tình đợi Đại ca ra ngoài, nếu thật sự là như vậy, đối phương nhất định có âm mưu.
Còn cả Phạn Chiêu Đế!
Người phụ nữ này đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện!
Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại, đồng thời cũng âm thầm phòng bị.
Phía chân trời, Lăng Tiêu nhìn Cửu Châu Chủ cách đó không xa, cười một tiếng, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đệ tới đây.”
Thấy Lăng Tiêu gọi mình, Diệp Quân không nghĩ nữa, sau đó bước lên phía trước tới trước mặt Lăng Tiêu, hắn nhìn Lăng Tiêu gần trong gang tấc, tướng mạo của Lăng Tiêu chưa được coi là anh tuấn, hơn nữa còn rất bình thường, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khí phách.
Lăng Tiêu nhìn Diệp Quân một lát, cười hào sảng: “Dù thực lực còn rất yếu nhưng dũng khí này rất giống ta phong cách của ta năm đó, dám đánh dám xông, được lắm!”
Biển hiện bên ngoài của Diệp Quân có thể nói là đã nhận được sự công nhận từ ông ta.
Đối với bọn họ mà nói, thực lực huynh đệ có thể yếu, nhưng không được sợ, Diệp Quân đã liều mạng sát cánh chiến đấu với Tam tỷ mấy lần, bọn họ đều đã nhìn thấy.
Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng Diệp Quân rất có thiện cảm với người đàn ông hào phóng trước mắt, hắn toét miệng cười: “Đại ca.”
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, ông ta vỗ bả vai Diệp Quân: “Đệ trị thương cho tốt, trận chiến sau này, để Đại ca lo.”
Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo trên trời, cười lớn: “Tổ Đạo, lâu rồi không gặp.”
Vừa dứt lời, Diệp Quân đã phát hiện thân thể của Lăng Tiêu đã không còn ở đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này, Lăng Tiêu đã đứng đối diện với Tổ Đạo ở trên bầu trời.
Lăng Tiêu vác đao nhìn Tổ Đạo, cười nói: “Chậc chậc, ngươi vẫn không thay đổi nhỉ.”
Người có thể nhìn thấy bộ dạng thật sự của Tổ Đạo trong sân này thật ra cũng chỉ có một mình Lăng Tiêu.
Tổ Đạo nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, nhàn nhạt nói: “Ba nghìn Đại Đạo, tại sao hết lần này đến lần khác lựa chọn Tử Đạo?”
Lăng Tiêu cười nói: “Vừa rồi ngươi giúp những tên kia tăng thêm một cảnh giới, bọn họ ai cũng vui mừng khôn tả, nào ngờ, nếu không bị ngươi hạn chế, bọn họ có thể dựa vào năng lực của mình cũng đã có thể đạt được cảnh giới đó rồi, ngươi tước đoạt thứ mà bọn họ nên có, sau đó ban cho bọn họ một ít, bọn họ lập tức sẽ mang ơn ngươi, ngươi chắc hẳn rất hưởng thụ cảm giác này nhỉ?”
Tổ Đạo bình tĩnh nói: “Thế Đạo này vốn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, ta mạnh, bọn họ yếu, nếu bọn họ đã yếu, vậy ta dựa vào đâu mà phải chia tài nguyên vũ trụ cho bọn họ chứ? Ta dựa vào đâu mà không thể hưởng toàn bộ tài nguyên vũ trụ một mình?”
Lăng Tiêu khẽ gật đầu, cười nói: “Ngươi nói vậy cũng không sai, Thế Đạo này chính là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, tất cả đều phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện.”
Tổ Đạo nhìn chằm chằm Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ngươi cũng là một nhân tài, trong trời đất này, ngoài chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế, ngươi là người duy nhất ta để ý đến, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi chịu đi theo ta, ta không chỉ có thể giúp ngươi mạnh hơn, thậm chí còn có thể dẫn ngươi vượt qua biển đau khổ tới thế giới kia.”
Lăng Tiêu cười ha ha, tiếng cười vang như sấm: “A Tổ, Lăng Tiêu ta cả đời chưa từng cúi đầu, trước kia không, sau này cũng không, Lăng Tiêu ta sinh ra để ở trên trời cao.”
Đi theo người khác?
Đi theo Tổ Đạo thì đồng nghĩa với việc bị Tổ Đạo hạn chế, vĩnh viễn ở trong quy tắc của y.
Lăng Tiêu bây giờ đã phá vỡ quy tắc, sao lại có thể bước vào quy tắc của ngươi khác, thần phục người khác được chứ? Huống hồ ông ta đã phá vỡ quy tắc, cho dù là trước đây chưa phá, ông ta cũng chưa bao giờ cúi đầu.