Người phụ nữ váy trắng vung tay.
Theo đó một tiếng tát rõ ràng vang lên, dấu tay đỏ như máu xuất hiện ngay trên mặt Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Sắc mặt Phạn Chiêu Dế dữ tợn, cô ta căm tức nhìn người phụ nữ váy trắng, hai mắt như toé ra lửa.
Người phụ nữ váy trắng chậm rãi đi đến trước mặt Phạn Chiêu Đế, bà ấy cúi đầu nhìn Phạn Chiêu Đế đang quỳ dưới đất: “Không phục à?”
Phạn Chiêu Đế tức giận nói: “Không phục”.
Người phụ nữ váy trắng vung tay lên lần nữa.
Tiếng tát vang dội khắp nơi, dấu tay đẫm máu xuất hiện ngay trên má trái Phạn Chiêu Đế.
Mọi người: “…”
Người phụ nữ váy trắng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Phạn Chiêu Đế: “Quỳ ở đây, đợi nó đi ra”.
Nói xong bà ấy xoay người biến mất.
Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, hai tay nắm chặt: “Cho Phạn Chiêu Đế ta vạn năm, ta nhất định sẽ vượt qua bà!”
Đứng bên cạnh, Đa Nguyên Đạo Đế do dự, sau đó nói: “Phạn Chiêu Đế, ngươi muốn vượt qua cô cô của ta là điều không thể!”
Cô cô của ta?
Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Đa Nguyên Đạo Đế, ánh mắt tựa như kiếm: “Bà ta trở thành cô cô của ông từ lúc nào vậy?”
Đa Nguyên Đạo Đế nghiêm túc nói: “Cô cô của bố nuôi, chính là cô cô của ta”.
Mọi người: “…”
Khi Diệp Quân tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy toàn thân như đang bị thiêu đốt, hắn vội vàng ngồi dậy, khi mở mắt ra, lập tức choáng váng.
Lúc này, hắn đang ngồi trên một tảng đá, xung quanh toàn người là người, có cả nam lẫn nữ, tay cầm cuốc, đang dùng sức đào bới.
Trên đỉnh đầu, mặt trời giống như quả cầu lửa.
Mặt trời treo cao.
Chỉ trong chốc lát, Diệp Quân lập tức cảm thấy toàn thân ướt đẫm.
Đây là đâu?
Trên mặt Diệp Quân đầy nghi hoặc.
Diệp Quân vội vàng đứng dậy, bởi trên mặt đất quá nóng, hắn nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện bọn họ đang ở trong một cái hố sâu, hiển nhiên cái hố này là bị đào ra, xung quanh vách hố có người vung cuốc không ngừng nghỉ.
Mà hắn cũng phát hiện ra, người ở đây không có tu vi.
Đều là người bình thường ư?
Diệp Quân nghi ngờ.
Đúng lúc này, một người đàn ông bước đến, khoảng bốn mươi tuổi, cởi trần, cơ bắp cuồn cuộn, làn da cháy nắng, trên cổ còn quấn một chiếc khăn thấm mồ hôi, đen đến mức không nhìn thấy màu sắc thật của nó.
Người đàn ông nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ngươi mới đến à?”
Diệp Quân phát hiện mình có thể hiểu được ngôn ngữ của đối phương, trong lòng mới yên tâm, hiện tại hắn không có tu vi, nếu không nghe hiểu ngôn ngữ của đối phương, vậy hắn sẽ phải thấp thỏm trong một tháng này.
Diệp Quân không suy nghĩ nữa, cười nói: “Đúng vậy”.
Người đàn ông hơi nghi ngờ: “Ngươi không mang theo cuốc à?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Vị đại ca này, các ngươi đang đào gì vậy?”
Người đàn ông sửng sốt, rồi mỉm cười nói: “Đương nhiên là đang khai thác tinh thể… ngươi không biết sao?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không biết”.
Người đàn ông càng nghi ngờ hơn.
Hắn nói chuyện với người đàn ông một lúc, cuối cùng cũng hiểu đại khái về nơi này.
Thế giới mà hắn đang đứng có tên là Đại Lục bị vứt bỏ, vì trước đây linh khí của tinh cầu này cạn kiệt, người tu luyện và tầng lớp thượng lưu đã rời khỏi tinh cầu này, người ở lại đều là những người bình thường.