Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ta hiểu”.
Nói xong hắn quay người rời đi.
Đại Kiếm Đế Quân chợt gọi: “Đợi đã”.
Diệp Quân quay đầu nhìn Đại Kiếm Đế Quân, hơi khó hiểu.
Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn: “Cổ tộc sắp tới rồi, bọn họ rất đáng sợ”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Đáng sợ nhường nào?”
Đại Kiếm Đế Quân bình tĩnh đáp: “Nữ kiếm tu váy đen bên cạnh ngươi, nếu chỉ có một mình bà ta thì không thể ngăn cản được bọn họ!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Quân tối sầm.
Đến cô cô Diệp Thanh Thanh cũng không ngăn được ư?
Bọn họ điên rồi à?
Nhắm đến hắn dữ vậy!
Phải nói rằng hắn thật sự cảm thấy hơi khó hiểu, Tông chủ Quá Khứ Tông thật sự là một tên điên.
Thật sự không để lại đường sống nào cho mình!
Đại Kiếm Đế Quân nói tiếp: “Ngoài Cổ tộc, mấy tộc lớn của Tuế Nguyệt Viễn Cổ có lẽ cũng đã bị Tông chủ Quá Khứ Tông thuyết phục, vậy nên tốt nhất ngươi hãy chuẩn bị tâm lý”.
Mặt Diệp Quân đen sì, hắn không nói gì.
Đại Kiếm Đế Quân đột nhiên hỏi: “Nữ kiếm tu đi theo ngươi đâu rồi?”
Ban đầu bà ta tưởng nữ kiếm tu đó luôn đi theo Diệp Quân, nhưng lúc trước khi Diệp Quân suýt nữa bị bà ta giết mà đối phương cũng không xuất hiện, điều này khiến bà ta rất bất ngờ.
Nghe Đại Kiếm Đế Quân hỏi thế, Diệp Quân khẽ lắc đầu, xoay người rời đi, đi được mấy bước, hắn lại quay lại: “Bà tên gì?”
Đại Kiếm Đế Quân nhìn hắn hồi lâu mới đáp: “Cố Nam Dung!”
Diệp Quân gật đầu: “Hẹn gặp lại!”
Nói xong hắn quay người rời đi.
Nhìn Diệp Quân rời đi trong ngược dòng Tuế Nguyệt phía xa, Đại Kiếm Đế Quân trầm mặc không nói.
Khi bà ta đang định đi thì lúc này dường như cảm nhận được điều gì, bà ta quay người lại nhìn về thời không Tuế Nguyệt nơi xa, không biết nhìn thấy gì mà sắc mặt bà ta bỗng biến đổi…
Trong Tuế Nguyệt trường hà, Diệp Quân cầm Thánh kiếm Hiên Viên nghịch hành, lúc này hắn đã nghịch hành hơn năm mươi tỷ năm.
Đương nhiên, sở dĩ hắn có thể đi ngược hơn năm mươi tỷ năm nguyên nhân chủ yếu là vì Diệp Thanh Thanh lúc trước. Nếu không, hắn muốn đi ngược năm mươi tỷ năm là điều rất khó.
Càng đi xa, lực cản Tuế Nguyệt càng mạnh!
Lúc này hắn đã cảm thấy hơi khó khăn.
Một lúc sau, Diệp Quân chợt chém ra một nhát kiếm.
Phập!
Thời không Tuế Nguyệt nứt ra, hắn hóa thành kiếm quang biến mất tại chỗ.
Khi xuất hiện lần nữa, hắn đã ở sâu trong một dãy núi dài vô tận.
Diệp Quân nhìn xung quanh, sau đó khoanh chân ngồi xuống, trầm giọng hỏi: “Tháp gia, có thuật pháp nào che giấu được hơi thở của ta không?”