Diệp Quân nhíu mày: “Ta chưa vượt qua Đại Đạo mà”.
Hồng Bào Đế Quân nhìn Diệp Quân: “Tổ tiên ngươi có người làm được rồi”.
Diệp Quân im lặng.
Cha ư?
Không thể nào!
Cha là Kháo Sơn Vương mạnh nhất lịch sử, ông ấy không phải cơ thể phàm nhân, cũng không có huyết mạch phàm nhân.
Ông nội?
Ông nội được coi là tay trắng lập nghiệp chứ?
Miễn cưỡng thôi!
Bởi vì cha của ông nội hình như cũng rất đỉnh.
Vậy vấn đề tới rồi.
Không phải cha, cũng không phải ông nội, vậy là ai?
Dường như tới điều gì, con ngươi của Diệp Quân đột nhiên co rụt lại, cô cô váy trắng!
Mẹ kiếp!
Sao hắn lại quên mất cô cô chứ?
Cô cô váy trắng chẳng phải dựa vào cơ thể phàm nhân để vượt qua Đại Đạo đó sao?
Nhưng cô cô đâu phải người thân của hắn?
Nghĩ đến đây, Diệp Quân vội hỏi: “Tháp gia, nguồn gốc huyết mạch của ta là từ cô cô váy trắng à?”
Tiểu Tháp đáp: “Ừ”.
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Nhưng cô cô đâu phải người thân của ta…”
Tiểu Tháp đáp: “Sao ngươi ngốc thế?”
Diệp Quân khó hiểu.
Tiểu Tháp nói: “Sau khi huyết mạch của một người biến dị, người được lợi nhất là ai? Là người thân của người đó, mà người thân của bà ấy là ai? Là cha ngươi, bà ấy cũng chỉ có một mình cha ngươi là người thân, mà ngươi là con trai của cha ngươi, có huyết mạch phàm nhân chẳng phải đều rất bình thường sao?”
Diệp Quân hỏi: “Sao cha ta không có huyết mạch phàm nhân?”
Tiểu Tháp đáp: “Ta chỉ là một cái tháp”.
Diệp Quân: “???”
Diệp Quân không ngờ rằng huyết mạch thứ ba của mình lại có từ cô cô váy trắng.
Sức mạnh huyết mạch!
Cảm nhận được sức mạnh huyết mạch cường đại trong cơ thể, Diệp Quân hơi cảm thán, cô cô váy trắng dùng cơ thể phàm nhân nghịch thiên, vượt qua Đại Đạo, không biết đời này bà ấy phải huy hoàng nhường nào.
Tiếc là hắn biết rất ít về cô cô váy trắng này, nhất là những năm tháng quật khởi của bà, hầu như không có ghi chép nào.