Một lát sau, thân xác của hắn dần dần được khôi phục.
Như nhớ ra điều gì, Diệp Quân nhìn Tư Thông Thiên hỏi: "Kiếm Chủ Vĩnh Hằng kia thế nào rồi?"
Tư Thông Thiên khẽ đáp: "Chết rồi!"
Diệp Quân nhíu mày: "Chết rồi sao?"
Tư Thông Thiên gật đầu.
Diệp Quân trầm giọng nói: "Chân Thần giết à?"
Tư Thông Thiên lắc đầu: "Là do Chấp Kiếm Nhân giết!"
Chấp Kiếm Nhân!
Diệp Quân im lặng.
Trước đây hắn từng nghe Liên Song nhắc đến Chấp Kiếm Nhân này, hắn không ngờ thực lực của Chấp Kiếm Nhân này lại mạnh đến vậy!
Quá khủng bố!
Giờ nhớ lại nhát kiếm kia, lòng hắn vẫn chấn động.
Nhưng nhiều hơn vẫn là phấn khởi!
Vì hắn phát hiện bây giờ nhớ lại nhát kiếm đó, hắn không còn sợ hãi nữa.
Cách tốt nhất để đánh bại nỗi sợ là đối mặt với nó!
Chỉ là hơi khổ cho Tháp gia!
Một lát sau, thân xác của hắn đã hồi phục, hắn cảm nhận thân xác của mình rồi nhìn An Nam Tịnh, đang định nói thì An Nam Tịnh bỗng hỏi: "Sao vừa nãy lại ra tay?"
Diệp Quân suy nghĩ rồi trả lời: "Vì ta phát hiện ra trong lòng mình nảy sinh sự sợ hãi!"
An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: "Thế nên cậu đã ra tay à?"
Diệp Quân gật đầu: "Nhát kiếm kia rất mạnh, không phải thứ ta bây giờ có thể địch lại, nhưng nếu ta không xuất kiếm thì ta sẽ mãi mãi sống trong ám ảnh của nhát kiếm đó, nó sẽ trở thành ác mộng của ta!"
An Nam Tịnh nghiêm túc nhìn Diệp Quân: "Nhưng cậu xuất kiếm thì có thể sẽ chết!"
Diệp Quân gật đầu: "Ta biết, song, nếu không xuất kiếm, ta sống không bằng chết!"
An Nam Tịnh trầm mặc.
Diệp Quân khẽ nói: "Đạo kiếm thế kia muốn ta thần phục quỳ xuống. Nếu ta muốn sống, đơn giản thôi, chỉ cần thần phục và quỳ bò xuống đất là được rồi. Nhưng ta sẽ không làm vậy. Ta cảm thấy làm người đôi lúc có thể hèn nhát, có thể khóc, thậm chí có thể chết, nhưng nhất định phải có khí phách!"
An Nam Tịnh khẽ gật đầu, ánh mắt tán thưởng. Tuy lần này Diệp Quân vẫn chưa Nhập Phàm nhưng đã rất gần rồi, chỉ cần một bước ngoặt nữa là dễ dàng bước vào Phàm Cảnh!
Cần phải chiến đấu!
Lúc này, Diệp Quân lại kiên định nói: "Nếu cho ta một cơ hội nữa, ta vẫn sẽ chọn chiến đấu!"
Tiểu Tháp bỗng nói: "Ngươi muốn chiến thì cứ chiến, lần sau đừng mang theo ta, được không?"
Diệp Quân cười gượng: "Tháp gia, ngươi không sao rồi à?"
Tiểu Tháp bực mình: "Chưa chết!"