Người phụ nữ bí ẩn cười hỏi: "Ngươi sợ không?"
Diệp Quân cười ha hả: "Người ở cấp bậc như tiền bối sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?"
Đoạn, hắn dùng huyền khí truyền âm cho Tiểu Tháp: "Tháp gia, ngươi theo dõi sát sao bà ấy giúp ta nhé, không thể không đề phòng được!"
Tiểu Tháp nặng nề nói: "Đại ca, ngươi truyền âm bằng huyền khí cho ta, bà ấy nghe được đấy!"
Diệp Quân đơ mặt ra.
Gượng gạo quá!
Lúc này, người phụ nữ bí ẩn bỗng cười hi hi: "Ngươi cứ đợi đi! Đến lúc đó ta đâm ngươi, ngươi muốn đâm từ phía trước hay từ phía sau?"
Nói xong, bà ấy bỗng thấy có gì đó kỳ kỳ, nên im bặt luôn.
Diệp Quân không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu cười, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận luồng thần lực tự nhiên kia.
Phải công nhận luồng sức mạnh này rất đáng sợ, vô cùng vô tận, quan trọng nhất là luồng sức mạnh này tới từ cây thần tự nhiên, thế nên hắn không cần phải tu luyện mà cứ thế sở hữu thôi.
Có cây thần tự nhiên, năng lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.
Có thể nói, bây giờ nếu hắn dùng kiếm Hành Đạo, cây thần tự nhiên và đạo ấn, dưới Kiếm Đế, hắn không dám khẳng định mình hoàn toàn vô địch nhưng cũng rất hiếm có địch thủ.
Không dám khẳng định mình hoàn toàn vô địch là vì trực giác nói cho hắn biết mình bây giờ thật sự không thể đánh lại tỷ tỷ đã đạt đến Tuế Nguyệt Tiên, mà trong vũ trụ mênh mông này, chắc chắn cũng có những thiên tài yêu nghiệt siêu cấp khác.
Đương nhiên, ở thế hệ trẻ, hắn không ngần ngại đối đầu với bất kỳ ai.
Đúng lúc này, thời không phía trước bỗng xuất hiện một màn sáng trắng.
Tới rồi!
Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, hóa thành một đạo kiếm quang xuyên qua màn sáng.
Một lát sau, Diệp Quân xuất hiện trên một đỉnh núi, từ chỗ hắn đứng nhìn ra có thể thấy những ngọn núi nối đuôi nhau kéo dài bất tận, mây mù vờn quanh, phong cảnh đẹp không tả xiết.
Tuế Nguyệt Giới!
Diệp Quân nói: "Tiền bối, kính Tuế Nguyệt ở đâu ạ?"
Người phụ nữ bí ẩn: "Không biết!"
Diệp Quân chợt thấy đau đầu.
Tiểu Tháp: "Đi về phía trước, ta cảm nhận được sức mạnh Tuế Nguyệt rồi".
Diệp Quân gật đầu, ngự kiếm bay lên, xé rách tầng mây rồi mất hút.
Rất nhanh, Diệp Quân được Tháp gia chỉ dẫn đã tới trước một ngọn núi lớn, dưới chân núi là một dòng sông, bên dòng sông có một tảng đá cổ xưa ghi: Sông Tuế Nguyệt.
Sông Tuế Nguyệt!
Lúc Diệp Quân tới có vài người ở đây rồi.