Từ Nhu nhìn Diệp Quân không nói gì.
Nhìn Chấp Kiếm Nhân tức giận trước mặt, Diệp Quân nhếch môi cười, sau đó nghiêm túc nói: “Cho dù sau này có như thế nào, dù sao hôm nay ta cũng muốn nói cho tỷ biết lòng ta, dù tỷ có thích ta hay không thì ta cũng thích tỷ”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi, sau đó biến mất ở tận cuối tinh hà.
Thấy Diệp Quân đi rồi, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân bỗng trở nên ngây dại.
Một lúc sau, trên môi Chấp Kiếm Nhân xuất hiện nụ cười động lòng người, cho dù cuối cùng có ra sao, Diệp Quân đã dám nói ra tâm ý của hắn cho nàng ta, nàng ta vẫn rất vui.
Nàng ta không thích nhất là người nhu nhược, chỉ biết phục tùng.
Nên yêu thì yêu!
Nên hận thì hận!
Làm người thì nên thẳng thắn một chút.
Từ Nhu bỗng nói: “Tỷ và hắn… là ở bí cảnh Vĩnh Sinh sao?”
Chấp Kiếm Nhân ngưng suy nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn Từ Nhu: “Liên quan đến tỷ sao?”
Từ Nhu nhìn Chấp Kiếm Nhân, nghiêm túc nói: “Từ Kính, ta biết muội không thích gì những việc ta và Từ Thụ làm, nhưng ta vẫn muốn nhắc nhở muội, chữ tình làm tổn thương con người ta nhất... cho dù muội có thích hắn, cũng đừng vội, đợi sau này…”
Từ Kính lại lắc đầu, ngắt lời Từ Nhu: “Từ Nhu, ta hiểu ý của tỷ nhưng ta nghĩ làm người thì nên sống thoải mái, tự tại, nên yêu thì nên, nên hận thì hận, cho dù một ngày nào đó ta và hắn sử dụng vũ khí với nhau, ta nghĩ cũng chẳng có gì lớn cả”.
Từ Nhu nhìn Từ Kính: “Muội cũng yêu hắn sao?”
Từ Kính bình tĩnh nói: “Không, ta rất ghét hắn”.
Nói rồi nàng ta xoay người rời đi.
Từ Nhu đứng đó lặng thinh một hồi, thấp giọng thở dài rồi xoay người đi.
…
Trong một tinh không, Bác Thiên Đạo nhìn tận cuối tinh không ở đằng xa, im lặng không nói gì.
Bên cạnh ông ta là Bác Thiên Liệt.
Bây giờ cả tộc Bác Thiên chỉ còn lại hai cường giả là họ.
Vẻ mặt Bác Thiên Liệt phức tạp: “Không ngờ vũ trụ Quan Huyên vẫn còn nhiều cường giả bí ẩn như thế”.
Bác Thiên Đạo khẽ gật đầu, thở dài.
Bác Thiên Liệt cũng thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, ông ta biết tộc Bác Thiên đừng mơ có thể trả thù.
Không chọc vào vũ trụ Quan Huyên này nổi đâu.
Bác Thiên Đạo bỗng nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo biến mất, rất nhiều phong ấn bắt đầu biến mất theo, nhất là mấy phong ấn ở biên giới…”
Nói đến đây ông ta lắc đầu: “Bảo người trong tộc lánh đến chỗ nào xa một chút đi”.
Bác Thiên Liệt trầm giọng nói: “Tộc trưởng nghĩ thế đạo này sắp loạn à?”
Bác Thiên Đạo bình tĩnh nói: “Đã loạn lắm rồi”.