Diệp Quân chưa thấy con yêu thú nào to thế này, nó thật sự to quá mức khó tin.
Một con yêu thú còn to hơn cả hành tinh.
Nó chỉ cần chộp xuống một cái là một hành tinh sẽ bị hủy diệt ngay!
Đúng lúc này, Tín Du đột nhiên nhìn sang Nhất Niệm: “Cô nương, hình như cô không ngạc nhiên nhỉ?”
Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm, cô ta nhìn con yêu thú đó mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.
Diệp Quân cũng hơi tò mò: “Nhất Niệm, muội không ngạc nhiên à?”
Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ta từng thấy yêu thú còn to hơn thế này rồi”.
Tín Du: “…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “To hơn ư?”
Nhất Niệm gật đầu, sau đó còn dùng tay áng chừng: “To như này nè”.
Diệp Quân hỏi: “Thấy ở đâu?”
Nhất Niệm đáp: “Nơi làm việc”.
Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, lúc này hắn chợt nhớ ra có lẽ cô gái này không phải nhân viên làm thuê bình thường.
Tín Du bỗng nói: “Nhất Niệm cô nương, nơi cô làm việc như thế nào?”
Nhất Niệm nhìn Tín Du: “Cô định lừa ta nói à?”
Tín Du: “…”
Diệp Quân: “…”
Nhất Niệm không nói gì nữa, cô ta nhìn màn sáng phía xa, khi Diệp Quân định nói gì đó thì người thần bí kia lại cười bảo: “Mọi người có biết đây là yêu thú gì không?”
Bên dưới, mọi người đều lắc đầu.
Họ chưa bao giờ nhìn thấy con yêu thú nào to thế này.
Người thần bí cười bảo: “Đây là Tinh Không Thôn Phệ thú, nó sống nhờ việc hấp thu tinh thần, có sức mạnh hủy diệt vũ trụ, mà năm xưa nó đã bị nền văn minh Thuật Giả của ta bắt giữ, sau đó trở thành thú gác cổng của chúng ta”.
Thú gác cổng!
Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.
Con yêu thú đáng sợ thế kia mà lại chỉ là thú gác cổng của nền văn minh Thuật Giả ư?
Thật khó tin!
Diệp Quân nhìn con yêu thú đó, sau đó thầm nói tỏng lòng: “Tháp gia, sau này bảo cha ta bắt một con yêu thú kiểu này cho ta, ta thấy ta cần một con thú cưng”.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể bảo cha ngươi bắt Nhị Nha về làm thú cưng cũng được”.
Mặt Diệp Quân đen sì: “Ngươi định coi
ta là thú cưng của cô ấy đúng không?”