Diệp Quân suy ngẫm một lúc rồi nói: “Mặc dù nơi này không lớn, nhưng địa thế rất tốt, vì là khu vực trung tâm, nếu bây giờ bán đi, giá cũng không cao lắm, có thể đợi thêm một chút, đợi những người bên ngoài bán đi một ít, lúc nhà và đất ngày càng ít đi, nơi này sẽ trở nên có giá trị hơn”.
Tiểu Nhiễm do dự, sau đó lại nói: “Ca ca… nếu bọn muội bán muộn có bị người ta ghim không, ép buộc…”
Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhiễm, thấy Diệp Quân nhìn sang, cô bé vội cúi đầu xuống.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Không sao, ta có vài người bạn ở bên ngoài, đến lúc đó ta bảo họ chú ý đến nơi này một chút”.
Tiểu Nhiễm gật đầu.
Nói chuyện một hồi lâu, Diệp Quân và Tang Mi đứng lên rời khỏi đó.
Ra đến bên ngoài, hai người đi về phía đằng xa dọc theo con đường đầy hỗn loạn.
Tang Mi bỗng nói: “Ta không ngờ ngươi sẽ dùng cách này, đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”.
Diệp Quân nói: “Muốn thay đổi nơi này thì chỉ có thể thu hút sự chú ý của chính phủ, mà muốn thu hút sự chú ý của chính phủ nhất định phải mượn sức mạnh Thần Minh, đồng thời cũng phải giải quyết vấn đề tiền bạc…”
Tang Mi nói: “Ngươi hy sinh một Tiểu Tháp”.
Diệp Quân gật đầu.
Bây giờ Tiểu Tháp đang ở trong tay các vị Chủ Thần, không thể lấy lại trong thời gian ngắn.
Tang Mi lại nói: “Mặc dù ngươi làm được một việc tốt, nhưng những người này không biết, họ cũng sẽ không tin tưởng ngươi… Ngươi còn tổn thất một Tiểu Tháp, cũng không có được bất kỳ ích lợi gì…”
Diệp Quân cười nói: “Ta thật sự không quan tâm lợi ích hay cái gì cả, cái ta quan tâm chính là ngộ nhỡ Thần Minh của Chúng Thần Điện biết được việc này, tưởng ta có âm mưu khác, vậy thì ta sẽ gặp phiền toái rồi”.
Tang Mi cười nói: “Chắc là sẽ không đâu nhỉ? Chẳng phải đã nói rồi sao? Lề lối của cô ta rất lớn”.
Diệp Quân lo lắng nói: “Nếu lề lối của cô ta không lớn, biến ta thành kẻ Tiết Độc, sau đó phái mấy trăm cường giả cấp Thần Điện Chủ đến giết ta thì phải làm sao?”
“Nếu là thế thật…”
Tang Mi chớp mắt: “Vậy thì ngươi thảm thật rồi”.
Hai người nhìn nhau, đều bật cười.
Đi được một đoạn, Diệp Quân bỗng vươn tay ra: “Chẳng phải có phần thưởng sao?”
Tang Mi vỗ tay Diệp Quân: “Cho nợ trước vậy”.
Mặt Diệp Quân tối sầm lại: “Này, cô chẳng thành thật gì cả”.
Tang Mi cười nói: “Những gì ngươi làm hơn cả dự tính của ta, khiến ta rất bất ngờ nên ta quyết định sẽ tặng cho ngươi phần thưởng cao hơn”.
Diệp Quân cảm thấy có hứng thú: “Cao hơn?”
Tang Mi gật đầu: “Phải, nhưng tạm thời không thể đưa cho ngươi, ngươi chưa thể cầm được”.
Diệp Quân nói: “Cô không đưa cho ta thử thì sao mà biết không cầm lên được?”
Tang Mi cười nói: “Ta tặng cho ngươi một phần thưởng nhỏ trước, sau đó một thời gian sau sẽ đưa cho ngươi phần thưởng lớn đó, thế nào?”
Diệp Quân hỏi: “Phần thưởng nhỏ gì?”
Tang Mi vỗ vai Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Đã đưa cho ngươi rồi”.
Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.
Diệp Quân mặt xám như tro, mình không phải bị lừa đó chứ?
Đi được một lúc, hai người gặp được Nam Tiêu.
Nam Tiêu dẫn Diệp Quân và Tang Mi đến một quán trà trông khá đơn giản, Nam Tiêu cười nói: “Diệp huynh, huynh giỏi thật, ta không ngờ chỉ huynh lại có thể làm cho nơi này náo nhiệt như vậy, chỉ là Tiểu Tháp của huynh…”