Nhìn thấy Diệp Quân, Chu Phạn mỉm cười: “Ngươi đến rồi”.
Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.
Chu Phạn nói: “Có việc gì sao?”
Diệp Quân cười nói: “Không có việc gì thì không được đến tìm cô sao?”
Chu Phạn sửng sốt, sau đó bật cười: “Tất nhiên là được chứ”.
Diệp Quân nói: “Nói chuyện chút nhé?”
Chu Phạn gật đầu.
Một lúc sau, hai người đi đến một tinh không.
Vì trận chiến trước đó mà cả vũ trụ Đại Chu đã tan thành mây khói, cũng may không làm tổn thương đến căn cơ của Đại Chu, dù sao vẫn còn người ở đó.
Chỉ cần cường giả cốt cán không bị tổn thất, thì có thể xây dựng lại vũ trụ và thành trì bất cứ lúc nào.
Hai người chậm rãi đi trong tinh không tĩnh lặng, không ai lên tiếng nói gì.
Qua một lúc lâu sau, Diệp Quân cười nói: “Vốn dĩ muốn nói cảm ơn cô, nhưng cảm thấy nơi thế lại khách sáo, thế nên ta không nói”.
Chu Phạn mím môi: “Ừ”.
Diệp Quân nói: “Chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không tha”.
Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Ngươi định thế nào?”
Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Nếu là trước đây, ta sẽ trốn chạy, tạm thời lánh nạn, nhưng bây giờ…”, nói rồi hắn khẽ cười: “Chỉ có cách chiến đấu”.
Chu Phạn trầm giọng nói: “Thực lực của chúng ta không bằng chúng”.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Lần này để nhà họ Dương ta đánh với chúng”.
Chu Phạn hơi khó hiểu: “Không phải nhà họ Diệp sao?”
Diệp Quân cười nói: “Chuyện này nói ra hơi phức tạp”.
Chu Phạn nói: “Ta muốn biết”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta sẽ từ từ nói cho cô nghe”.
Chu Phạn cong môi nở nụ cười động lòng người.
Diệp Quân chậm rãi kể khái quát lại chuyện giữa cha và ông nội đời trước, nghe hắn kể xong, Chu Phạn hơi kinh ngạc nói: “Gia tộc các ngươi đều nuôi dưỡng bên ngoài vậy sao?”
Diệp Quân gật đầu: “Ta là đời thứ ba được nuôi dưỡng bên ngoài”.
Chu Phạn nói: “Bá phụ nuôi dưỡng bên ngoài hoàn toàn à?”
Diệp Quân cười nói: “Đúng thế, nghe Tháp gia của ta nói, năm đó cha ta thảm lắm”.
Chu Phạn mỉm cười nói: “Tháp gia mà ngươi nói là vị tiền bối đi theo ngươi đấy ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Đi thôi, ta dẫn cô vào trong xem”, nói rồi hắn dẫn Chu Phạn đi vào Tiểu Tháp.
Sau khi vào Tiểu Tháp, Chu Phạn ngây người, sau đó vẻ mặt cô ta dần trở nên nghiêm trọng: “Thời gian ở đây và thế giới bên ngoài”.
Diệp Quân nói: “Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài”.
Chu Phạn run lên, mặt đầy vẻ ngạc nhiên.