Nghe thấy lời Phục Võ nói, Tư Oánh giận tới mức lồng ngực phập phồng, bà ta giận dữ nói: “Con mẹ nó, ta cắn chết ngươi!”
Dứt lời, bà ta lao thẳng về phía Phục Võ.
Hai người phụ nữ bắt đầu đánh nhau.
Những người khác muốn giúp đỡ nhưng đột nhiên Tư Hỏa và Phượng Đông lao thẳng đến trước mặt Phục Võ, bọn họ giận dữ nhìn những người kia.
Dung Khâu đứng trong đám người với sắc mặt tái nhợt, muốn tiến lên nhưng lại không dám.
Tư Oánh nhìn chằm chằm Tư Hỏa và Phượng Đông, giận dữ nói: “Các ngươi muốn tạo phản sao?”
Tư Hỏa trầm giọng nói: “Tư Oánh, đại tỷ cũng không có phản bội nền văn minh Thiên Hành, ngươi không thể đối xử với tỷ ấy như thế được”.
Phượng Đông cũng liên tục gật đầu: “Tư Oánh, ngươi đừng nổi điên nữa”.
Tư Oánh giận quá hóa cười: “Được, giỏi lắm, các người giỏi lắm, trước đây ta thật sự nuông chiều các ngươi quá rồi, giết!”
Vừa nói xong, một đám người sau lưng bà ta lập tức lao về phía nhóm người Phục Võ.
Thấy thế, sắc mặt Phục Võ cũng hoàn toàn trở nên lạnh lùng.
Bắt đầu đại chiến!
Mà Dung Khâu ở một bên vẫn còn đang do dự, lúc này, một người đi tới bên cạnh ông ta, người đó nhìn Dung Khâu: “Lên đi!”
Dung Khâu chợt nâng tay đánh một quyền về phía người đó.
Bốp!
Người kia lập tức bị đánh bay!
Dung Khâu hít sâu một hơi, run rẩy nói: “Đại tỷ không sai, Đại tỷ không sai...”
Nói xong, ông ta cũng xông lên.
Nhưng dù sao phía Tư Oánh cũng rất đông người, mấy người nhóm Tư Hỏa và Phượng Đông hoàn toàn không phải đối thủ.
Ầm!
Thân thể của Tư Hỏa và Phượng Đông bị đánh vỡ, chỉ còn lại linh hồn, thấy thế, sắc mặt Phục Võ chợt thay đổi, cô ấy bất chấp tất cả, sử dụng kiếm ý ngưng tụ ra một thanh kiếm, sau đó chém một phát về phía trước.
Trong tình huống bất ngờ không kịp đề phòng, Tư Oánh bị kiếm của cô ấy chém bay, một vài người xung quanh cũng bị chiêu kiếm của cô ấy chém vỡ thân thể, trong đó có cả Thanh Từ.
Một nhóm người đều hoảng hốt!
Tư Oánh nhìn Phục Võ bằng ánh mắt khó tin: “Ngươi...”
Phục Võ cũng nhìn chằm chằm Tư Oánh, giận dữ nói: “Tư Oánh, ngươi đừng ép ta!”
Lúc này, Dung Khâu kia đi tới bên cạnh Phục Võ, run rẩy nói: “Đại tỷ, Cố Vân kia không có ở đây...”
Sắc mặt Phục Võ nhất thời thay đổi, cô ấy nhìn về phía Tư Oánh: “Ngươi...”
Tư Oánh lạnh lùng nói: “Phục Võ, Cố Vân đã bắt được người đàn ông ngoại tộc kia rồi, nếu ngươi không muốn hắn ta chết thì đầu hàng đi!”
Phục Võ nổi trận lôi đình: “Tư Oánh, hắn ta cũng không làm hại đến nền văn minh Thiên Hành, vì sao ngươi phải làm thế!”
Tư Oánh giận dữ nói: “Ngươi có đầu hàng không, nếu ngươi không đầu hàng thì ta sẽ bảo Cố Vân giết chết hắn ta ngay bây giờ đấy...”
Phục Võ tức giận đến mức mắt như sắp phun ra lửa, cô ấy nắm chặt thanh kiếm trong tay, đưa mắt nhìn những người xung quanh, cô ấy hít sâu một hơi, cô ấy cũng không muốn giết những người này, vì họ đều là đồng loại của mình!
Hơn nữa cô ấy biết bây giờ Tư Oánh đang giận, nếu tiếp tục ra tay chỉ khiến bà ta càng điên cuồng hơn, không bằng đợi bà ta bình tĩnh lại rồi nói.
Nghĩ vậy, Phục Võ nhìn Tư Oánh: “Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy?”
Tư Oánh lạnh nhạt đáp: “Ta chưa từng lừa ai cả”.
Phục Võ nhìn chằm chằm Tư Oánh, một lát sau cố ấy mở lòng bàn tay, ý kiếm chậm rãi tan biến.
Tư Oánh ra lệnh: “Nhốt cô ấy lại”.
Có hai người nhanh chóng đi tới trước mặt Phục Võ, sau đó dẫn cô ấy đi.
Tư Oánh nhìn thoáng qua Tư Hỏa và Phượng Đông, bây giờ họ chỉ còn lại linh hồn, Tư Oánh lạnh nhạt nói: “Đưa họ tới chỗ tổ thạch Luân Hồi...”