Diệp Quân gật đầu: “Đời ông nội ta để lại”.
Bàn Cửu trả Tiểu Tháp lại cho Diệp Quân rồi cười nói: “Toà tháp này rất phi thường, giữ cho cẩn thận đấy”.
Diệp Quân gật đầu nói: “Ừm, ta chuẩn bị truyền tiếp lại rồi”.
Tiểu Tháp: “Nghĩ hay quá nhỉ!”
Diệp Quân: “…”
Bàn Lăng chợt nói: “Chúng ta đi thôi!”
Dứt lời, cô ta lấy bùa dịch chuyển ra rồi bóp nát, mọi người lập tức xuất hiện trong con đường của trận pháp dịch chuyển.
Nhưng Bàn Cửu không đi vào như họ, mà chỉ ở một bên âm thầm bảo vệ.
Bàn Lăng nhìn sang Lâm Lập, từ nãy đến giờ, y chỉ trầm mặc, trận đại chiến vừa rồi đã khiến y chịu đả kích quá lớn.
Diệp Quân cũng chủ ý đến sắc mặt của Lâm Lập, nhưng hắn không nói gì. Với Lâm Lập mà nói thì kiểu gì sau này chẳng phải trải qua những chuyện như vậy.
Bàn Lăng chợt nhỏ giọng nói với Diệp Quân: “Ngươi bị Sáng Thế Đạo Điện truy nã ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Có ảnh hưởng gì tới các cô không?”
Bàn Lăng đáp thẳng: “Có”.
Diệp Quân: “Thế thì các cô đưa ta đến tháp Cửu Châu thôi là được”.
Bàn Lăng: “Ta không ngờ ngươi lại bị họ truy nã… Nói thật cho ngươi biết, giờ Bàn Châu ta và Vũ Châu là kẻ thù không đội trời chung, nếu giữ ngươi lại thì chúng ta cũng đối đầu với Sáng Thế Đạo Điện, mà nếu vậy thì chúng ta càng lâm vào cảnh khốn đốn…”
Sau đó, cô ta nói tiếp: “Hi vọng ngươi hiểu được”.
Đương nhiên cô ta sẽ không đắc tội với một thế lực lâu năm đáng sợ như Sáng Thế Đạo Điện chỉ vì Diệp Quân.
Vì hắn không đáng!
Nghe thấy vậy, Diệp Quân không hề tức giận, vì người chẳng nợ gì hắn nên gật đầu ngay: “Ta hiểu, đây là chuyện của ta, không liên quan gì đến Bàn Châu. Trái lại, ta có thể ra ngoài là còn nhờ phụ thân cô. Nói cho cùng thì các cô đã giúp ta rất nhiều, sao ta có thể liên luỵ đến mọi người chứ?”
Bàn Lăng: “Ngươi định tính thế nào?”
Diệp Quân bình thản đáp: “Tạm thời ta cứ đến nương nhờ tỷ tỷ, để tỷ ấy chăm sóc một thời gian đã”.
Bàn Lăng định nói gì đó lại thôi.
Diệp Quân: “Sao thế?”
Bàn Lăng lắc đầu: “Không có gì… Đến lúc đó nhớ bảo trọng”.
Diệp Quân nhíu mày, hắn cảm thấy có gì đó là lạ.
Đúng lúc này, Bàn Lăng chợt nói: “Chúng ta đến tháp Cửu Châu rồi”.
Diệp Quân bừng tỉnh khỏi suy đoán rồi nhìn về phía xa, nói: “Tháp gia, tỷ tỷ có được ai bảo kê không thế?”
Tiểu Tháp: “Lâu lắm không nhìn thấy Tú Chủ rồi”.
…
Tháp Cửu Châu!
Ngọn tháp này rất nổi tiếng ở vực Cửu Châu, vì nơi đây có một bảng Cửu Châu, quy tục vô số các thiên tài đến từ Cửu Châu.
Bàn Lăng dẫn Diệp Quân vào một toà thành cổ, có rất ít nhà cửa ở đây, chỉ lẻ tẻ vài cái, nhưng giữa trung tâm toà thành có một toà tháp cao chọc trời, trông rất hoành tráng.
Bàn Lăng nhìn toà tháp cao ấy rồi nói: “Đây chính là tháp Cửu Châu - nơi yêu thích của rất nhiều thiên tài. Ngươi có thể tìm thấy vô vàn các đối thủ ở đây để tỉ thí, rèn luyện bản thân”.
Diệp Quân cười nói: “Đại tiểu thư, cô đã chinh phục bảng này bao giờ chưa?”
Bàn Lăng: “Gọi ta là Bàn Lăng thôi”.
Diệp Quân mỉm cười: “Bàn Lăng”.
Bàn Lăng gật đầu: “Rồi chứ, nhưng thành tích không tốt, chỉ vào được tốp 20 thôi”.
Diệp Quân gật gù: “Đúng là không tốt lắm thật”.
Bàn Lăng chợt ngoái lại nhìn hắn, sau đó chỉ nhìn chằm chằm chứ không nói gì.