Từ Thụ mỉm cười: “Mệt chứ!”
Chấp Kiếm Nhân nói: “Vậy tại sao không sống đơn giản hơn?”
Từ Thụ cười nói: “Nếu ai cũng sống đơn giản thì vũ trụ này còn được bảo vệ sao?”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Thụ, sau đó quay người rời đi, nhưng vừa đến cửa, nàng ta chợt dừng lại, nói: “Từ Thụ, mặc kệ ý định ban đầu của muội là gì, nhưng ta có thể khẳng định rằng đại tỷ không thích các người làm vậy”.
Nói xong, nàng ta rời khỏi nhà đá.
Trong nhà đá, Từ Thụ trầm mặc hồi lâu, sau đó cầm chiếc bát lớn bên cạnh lên, nhìn rồi mỉm cười. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của cô ấy lại trở nên u ám phức tạp, giờ phút này, ngay cả cô ấy cũng không hiểu mình đang nghĩ gì.
…
Bên ngoài nhà đá, Chấp Kiếm Nhân vừa đi ra đã gặp phải Từ Nhu vội vàng chạy tới.
Nhìn thấy Từ Nhu, ánh mắt Chấp Kiếm Nhân trở nên lạnh lùng.
Từ Nhu nói: “Đừng nhìn ta như vậy, đồ phụ nữ không có đầu óc”.
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu: “Nếu nền văn minh Vĩnh Sinh tấn công vũ trụ Quan Huyên, tỷ vui lắm phải không?”
Từ Nhu trầm giọng nói: “Từ Kính, ta hỏi muội, muội thấy mình và tên đó hợp sao?”
Chấp Kiếm Nhân trầm mặc, tay phải nắm chặt kiếm.
Từ Nhu nhìn Chấp kiếm Nhân: “Nói cho ta biết đi!”
Chấp Kiếm Nhân nhìn Từ Nhu, nhẹ nhàng nói: “Ta biết mình có hợp với hắn hay không hơn tỷ, nhưng… ta không đành lòng nhìn hắn bị bắt nạt!”
Nói xong, nàng ta hóa thành một đạo kiếm quang phóng lên trời rồi biến mất.
Sau khi Chấp Kiếm Nhân biến mất, Từ Nhu tức giận giậm chân: “Chết tiệt!”
Lúc này, Từ Thụ đi ra, Từ Nhu tức giận nói: “Muội ấy đúng là người phụ nữ không có đầu óc, chỉ biết đánh đánh giết giết!”
Từ Thụ nhẹ nhàng nói: “Ta lại rất ngưỡng mộ tỷ ấy!”
Nghe vậy, Từ Nhu nhíu mày: “Lẽ nào muội vẫn còn thích hắn?”
Từ Thụ không nói gì, quay người người rời đi.
Từ Nhu sa sầm mặt mày nói: “Các người đừng để mất cả chì lẫn chài chứ! Chết tiệt!”
…
Trong tinh không tĩnh lặng của vũ trụ Quan Huyên.
Bùm!