Người đàn ông áo đỏ nói: “Đó là Chúng Thần Điện”.
Diệp Quân nhíu mày, khó hiểu nói: “Chúng Thần Điện?”
Người đàn ông áo đỏ nói: “Là những người tín ngưỡng ý chí Thần Minh …”
Diệp Quân nói: “Cũng giống với điểm giao Hư Chân à?”
Người đàn ông áo đỏ gật đầu.
Diệp Quân sầm mặt.
Người đàn ông áo đỏ nói: “Ngươi đừng quá lo lắng, mặc dù cái gọi là “Thần” ở điểm giao Hư Chân cũng tin vào ý chí Thần Minh, nhưng họ vẫn chưa có tư cách bước vào đó, họ tranh đoạt món thần vật trên người ngươi, ngoài việc chống lại ngoại vực, họ còn có một mục tiêu, đó là lợi dụng vật này để tiến vào Chúng Thần Điện”.
Diệp Quân nói: “Bây giờ chúng ta có thể đi rồi sao?”
Hắn không xoắn xuýt dị vực và Chúng Thần Điện gì đó nữa.
Bây giờ hắn chỉ muốn làm một việc, đó là giải quyết chuyện trước mắt, đánh bại chủ nhân Bút Đại Đạo.
Chỉ cần đánh bại được chủ nhân Bút Đại Đạo, hắn sẽ không còn bị tên ngốc này nhắm tới nữa, không những vậy, tên này còn phải giúp hắn thiết lập trật tự.
Người đàn ông áo đỏ nói: “Ngươi đi trước đi”.
Diệp Quân nhìn người đàn ông áo đỏ, ánh mắt trở nên lạnh lùng.
Người đàn ông áo đỏ biết hắn hiểu lầm, vội nói: “Người đừng nghĩ nhiều, không phải bọn ta đang đấu với ngươi, ngươi đến đây bằng cách đặc biệt, cách đó của ngươi cũng không phù hợp với bọn ta”.
Diệp Quân nói: “Bao lâu thì các ngươi có thể đếm chỗ của ta?”
Người đàn ông áo đỏ nói: “Ba ngày”.
Ba ngày!
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Nói rồi hắn đang định rời đi, bỗng quay đầu lại nhìn người đàn ông áo đỏ: “Cuốn sách cổ mà ngươi đã thề với ta lúc trước là gì?”
Người đàn ông áo đỏ nói: “Thư mệnh ngôn…”
Diệp Quân nói: “Tại sao ta lại thề sẽ làm chấn động Chúng Thần Điện bằng thứ đó?”
Người đàn ông áo đỏ trịnh trọng nói: “Thư này là thánh vật của Chúng Thần Điện, bên trong chứa đựng sức mạnh không tôn trọng, nếu ngươi thề với nó có nghĩa là đang báng bổ ý chí Thần Minh, sẽ bị ông ta đánh dấu phạm thượng, thế nên sẽ làm họ chấn động…”
Diệp Quân nói: “Có thể cho ta mượn dùng chút không?”
Người đàn ông áo đỏ hơi khó xử: “Ngươi muốn mượn sách này làm gì?”
Diệp Quân nói: “Ta tự có mục đích của mình, ngươi yên tâm, Tông Tín tiền bối đảm bảo, đến lúc đó ta nhất định sẽ trả lại”.
Người đàn ông áo đỏ im lặng hồi lâu rồi nói: “Được”.
Nói rồi gã đưa cuốn sách cho Diệp Quân.
Diệp Quân nhận lấy cuốn sách, xoay người biến mất khỏi đó.
Sau khi Diệp Quân đi, một giọng nói bí ẩn vang lên: “Nhân quả lời thề của hắn thế mà lại lớn như thế…”
Người đàn ông áo đỏ khẽ nói: “Không hổ là người mà Tông Tín đại nhân chọn”.
Giọng nói bí ẩn đó nói: “Chúng ta phải đánh trận này thay hắn thật sao?”
Người đàn ông áo đỏ nói: “Không thì sao?”
Giọng nói bí ẩn do dự một lát, sau đó nói: “Bây giờ hắn đã thề, cho dù chúng ta không tham gia chiến, hắn cũng không thể làm gì chúng ta…”
“Ngu ngốc”.
Người đàn ông áo đỏ lạnh lùng liếc nhìn cột đá bên phải, nói: “Sao ngươi thiển cận thế? Làm người hay làm việc gì cũng thế, điều cấm kỵ nhất là chỉ mua bán một lần hoặc qua cầu rút ván, nếu chúng ta không có khả năng thì không thể chắc chắn, nhưng nếu có năng lực, dĩ nhiên chúng ta phải giữ lời hứa, nếu không chúng ta sẽ không chỉ đắc tội với thiếu niên kiếm tu trước mặt, mà còn đắc tội cả Tông Tín. Hãy nhớ làm người thì đừng để cái lợi nhỏ nhặt trước mắt che mờ tâm trí, thường thì những tai họa lớn đều do chút ý nghĩ xấu xa trong lòng gây ra”.
Giọng nói đó không dám nói gì nữa.
Người đàn ông áo đỏ thu lại ánh nhìn: “Lập tức khởi hành đến khu vực Cổ Hư”.