Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Ngươi vận dụng nhân mạch từ trước, công bằng sao?"
Chủ nhân bút Đại Đạo cười khẩy: “Hắn thì không chắc? Nhân mạch của hắn không phải là ngươi sao?"
Tiêu Dao Kiếm Tu chỉ nói: “Ta không hỏi ý ngươi”.
"Ha ha!"
Chủ Thần cười to: “Nực cười! Ngươi nghĩ ngươi là ai?"
Tiêu Dao Kiếm Tu rút kiếm.
Tốc độ không nhanh, ai cũng nhìn thấy, cũng chẳng có gì khác thường, đến kiếm ý còn không có.
Chủ Thần xem thường ra mặt, vươn tay định tấn công, nào ngờ chưa kịp phản ứng thì kiếm đã đâm xuyên trán làm mắt gã trợn tròn.
Ruỳnh!
Gã bị giết trong một chiêu.
Cảm giác Thần lực bị xé nát khiến gã không thể tin được.
Sao lại thế được?
Đó là suy nghĩ đầu tiên của gã.
Mấy cường giả khác cũng hóa đá.
Chủ nhân bút Đại Đạo xám mặt: “Tiêu Dao Kiếm Tu”.
Tiêu Dao Kiếm Tu khép tay lại, gọi một tia kiếm quang ra rồi chém hết mấy cường giả đứng sau Chủ nhân bút Đại Đạo, không cho ai phản ứng.
Tất cả chết hết.
Hạo Thần và Ngôn Vương đến chết vẫn còn ngây người, không tin được mình còn không thể phản kháng.
Mắt ai nấy đều trợn tròn, không dám tin trên đời có người mạnh như vậy.
Bên phe Diệp Quân mở to mắt.
Đặc biệt là người áo đen.
Sức mạnh kiếm tu áo trắng này hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của y.
Cổ Bàn hoàn hồn rồi thì kích động vô cùng.
Lửa giận trong mắt Chủ nhân bút Đại Đạo như muốn phun trào: “Ngươi còn có biết đạo lý không vậy? Ta đã chịu hòa rồi mà...”
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Kiếm của ta là đạo lý”.
Chủ nhân bút Đại Đạo: “...”
Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Ngươi nên cảm ơn tiểu tử này mới phải, có cậu ta nên ta, lão đệ, Dương huynh và cô nương kia mới có kiên nhẫn với ngươi như vậy, bằng không thì đã chẳng quan tâm rồi. Nói tóm lại, chúng ta cho phép ngươi tranh Đại Đạo với cậu ta, nhưng không cho phép ngươi ỷ lớn hiếp nhỏ. Ngươi nên hiểu điều này”.
Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Ta biết ba người các ngươi có mục đích gì. Nhưng ngươi đã nói trong lòng hắn có ràng buộc, vẫn còn cách cảnh giới mà ngươi nói xa lắm. Ngươi nghĩ hắn đi tới được à?"
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Thì liên quan gì đến ngươi?"
Chủ nhân bút Đại Đạo nổi khùng.
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Trong vòng trăm năm tới, chớ có đụng vào cậu ta; sau đó thì tùy ngươi”.
Chủ nhân bút Đại Đạo chỉ nói: “Ra là thế”.
Rồi biến mất.
Tiêu Dao Kiếm Tu quay sang nói với Diệp Quân: “Ta và cha cậu gọi nhau là huynh đệ nên cậu xem như cháu ta. Nói thật lòng thì cả đời này ta chỉ tập trung vào kiếm đạo, những thứ khác không quan trọng, nhưng ông nội và cha cậu là bạn của ta, còn cậu...”
Diệp Quân thi lễ: “Đại bá cả đời đều là bác của con”.
Tiêu Dao Kiếm Tu cười: “Sự thật mất lòng. Ta nói mấy lời như vậy không phải về cách làm người mà là về kiếm đạo của cậu. Nếu cậu đã lựa chọn làm kiếm tu, tu Vô Địch Kiếm Ý thì phải chú trọng vào hai chữ 'vô địch'. Đại bá nói thẳng, cậu bây giờ chẳng có chút gì gọi là vô địch cả”.
Diệp Quân nín thinh.
Tiêu Dao Kiếm Tu: “Đại bá thật sự khâm phục chỉ có cô nương váy trắng thôi, đến ông nội cậu cũng còn kém một xíu. Có biết vì sao không?"
Diệp Quân nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt ông ấy như đang nhớ lại chuyện xưa.