Đám người Giáo chủ sửng sốt.
Giáo chủ đứng đầu kinh ngạc: “Không đi về phía thánh thành sao?” Hư ảnh gật đầu: “Đúng vậy.”
Giáo chủ thấp giọng hỏi: “Cô ta đã đi đâu?”
Hư ảnh lắc đầu: “Không biết, thực lực của người này quá mạnh, bọn ta hoàn toàn không dám đến gần, cũng không dám theo dõi ở phía sau, chỉ có thể dựa vào khí tức của cô ta mà phán đoán. Khí tức ác đạo của cô ta không hề lan đến Thánh Đường…”
Giáo chủ yên lặng.
Một lát sau, đám người Giáo chủ không biết nghĩ tới cái gì, tất cả đều đồng thời biến sắc…
Phạn Chiêu Đế đi tới phía sau Bỉ Ngạn Giới, cô ta không xông thẳng vào thánh thành Bỉ Ngạn mà đến Man Hoang.
Khi cô ta bước vào Man Hoang, cả bầu trời Man Hoang lập tức biến thành một biển máu, ý niệm ác đạo ngập trời, những cường giả Man Hoang sinh sống trên mảnh đất này đều lần lượt ngẩng đầu lên nhìn biển máu đó, trong mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Kể từ sau lần thua trận thánh chiến năm đó, cường giả Man Hoang chỉ có thể kéo dài được hơi tàn.
Phạn Chiêu Đế đi tới trước một tàn tích, trong khu tàn tích này, khắp nơi đều là những bức tường đổ nát, cột đá nghiêng ngả, vô cùng hoang tàn.
Đây đã từng là Tổ Điện Man Hoang!
Phạn Chiêu Đế nhìn khu tàn tích, sau đó duỗi ra một ngón tay khẽ quét qua, trong chớp mắt, toàn bộ tàn tích đều hóa thành hư vô. Dưới tàn tích, có một quang trận màu vàng khổng lồ, phía dưới quang trận này, có một luồng khí tức không rõ ràng.
Ngón tay của Phạn Chiêu Đế khẽ ấn nhẹ về phía trận quang, quang trận bị một luồng huyết mang bao phủ. Nhưng vào lúc này, quang trận lại đột nhiên tỏa ra hàng chục triệu luồng thần quang, nhưng ngón tay Phạn Chiêu Đế khẽ quét qua, hàng triệu luồng thần quang đó đều biến thành tro bụi.
Quang trận cũng theo đó mà vỡ nát!
Ầm!
Một cột sáng màu đen đột nhiên từ trong lòng đất thoát ra! Trong cột sáng, có một người đàn ông trung niên bị dây xích trói buộc đang từ từ bước ra. Người đàn ông trung niên mặc đồ đen, thân hình cao lớn, mái tóc dài ngang vai, cơ bắp toàn thân cuồn cuộn, tràn đầy cảm giác sức mạnh bùng nổ. Ở tứ chi và yết hầu của ông ta đều bị trói một sợi dây xích vàng, đầu kia của dây xích nằm sâu ở dưới lòng đất.
Yêu tổ Man Hoang!
Năm đó sau khi bị đánh bại trong trận Thánh chiến, ông ta đã bị phong ấn trấn áp ở đây.
Sau khi yêu tổ Man Hoang bước ra, ông ta nhìn chằm chằm vào Phạn Chiêu Đế ở trước mặt, ánh mắt tràn đầy phòng bị: “Ngươi là ai?”
Khí tức của người phụ nữ trước mặt này thực sự quá đáng sợ, từ trước đến nay ông ta chỉ cảm nhận được nó ở trên người của một người, đó chính là chủ nhân bút Đại Đạo.
Phạn Chiêu Đế nhìn yêu tổ Man Hoang ở trước mặt: “Kể từ ngày hôm nay, ngươi đi theo ta.”
Yêu tổ Man Hoang khẽ nheo mắt lại: “Ngươi có ý gì?”
Phạn Chiêu Đế bình tĩnh đáp: “Chẳng lẽ ngươi không muốn báo thù sao? Không muốn rửa sạch sự sỉ nhục của Tổ Điện Man Hoang sao?”
Sắc mặt của yêu tổ Man Hoang đột nhiên trở lên dữ tợn.
Sau thất bại của trận chiến năm đó, Man Hoang bị sỉ nhục đến mức nào? Vô số cường giả còn bị bắt giam làm hoang nô…
Yêu tổ Man Hoang cũng bị phong ấn trấn áp, tối tăm không thể nhìn thấy ánh mặt trời.
Mối hận này, làm sao có thể tiêu tan được chứ?
Nhưng…
Yêu tổ Man Hoang kiềm chế sự căm hận vô tận trong lòng mình, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế: “Ngươi muốn hủy diệt Thánh Đường Bỉ Ngạn sao?”
Phạn Chiêu Đế gật đầu.