Diệp Quân gật đầu, hắn vẫn muốn nâng cao thực lực của mình trước rồi mới đi tới nền văn minh Thiên Hành, tránh lúc đến đó sẽ bị bắt nạt.
Giọng nói kia nói: “Thực lực vị cao thủ của Bát Trọng Thiên và Cửu Trọng Thiên vượt xa ngươi, ngươi tìm bọn họ để rèn luyện không có chút ý nghĩa nào cả, nếu ngươi thật sự muốn nâng cao thực lực của mình thì có thể đi tới địa ngục A Tì một chuyến”.
Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Tiền bối, địa ngục A Tì này là nơi nào?”
Giọng nói kia đáp: “Nơi đó từng là một vùng đất trật tự luân hồi, dù bây giờ đã không lớn bằng lúc trước nhưng chiến trường địa ngục ở nơi đó rất phù hợp để lịch luyện”.
Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối, vì sao địa ngục A Tì này lại sa sút thế?”
Giọng nói kia giải thích: “Có người muốn thành lập trật tự mới, đương nhiên trật tự này sẽ ngày càng đi xuống, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”
Nét mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, chuyện này chắc không liên quan đến ta đâu nhỉ? Ta chỉ mới ra đời hai mươi mấy năm mà thôi”.
Giọng nói kia đáp: “Có lẽ là liên quan đến cha của ngươi”.
Diệp Quân: “…”
Giọng nói kia nói tiếp: “Nói một cách công bằng thì dù không có nhà ngươi, trật tự cổ xưa này cũng sắp không duy trì nổi nữa”.
Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”
Giọng nói kia giải thích: “Người không phục tùng trong nội bộ ngày càng nhiều, bên ngoài còn có nền văn minh Thiên Hành, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, hầy…”
Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, ngài cũng không thắng được nền văn minh Thiên Hành ư?”
Giọng nói kia đáp: “Không thắng được”.
Diệp Quân sa sầm mặt.
Chết tiệt!
Nếu hắn cứ thế này đi tới nền văn minh Thiên Hành, dưới tình huống không gọi người thì chẳng phải sẽ bị đánh thành chó à?
Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có thể nói cho ta biết về các thế lực lớn của vũ trụ trước mắt không? Ta không rõ lắm”.
Giọng nói kia im lặng một lát rồi nói: “Vũ trụ hiện hữu của chúng ta có bốn thế lực ngươi cần đề phòng, đầu tiên là thế lực đại diện trật tự cũ, cũng chính là ta, ta đại diện một bên thế lực. Thứ hai là địa ngục A Tì, trong mười tám tầng địa ngục ở nơi đó nhốt một vài cao thủ đến từ thời đại của ta, có một vài người trong bọn họ còn mạnh hơn cả Tam điện chủ Ác Đạo và Diệp Tu Nhiên kia”.
Nói đến đây, nó im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: “Thứ ba là Ly Hận Thiên, một vài cựu thần đến từ thời đại của ta đang ở trong đó, những cựu thần kia cũng có thực lực rất mạnh, đặc biệt là người đứng đầu cựu thần, ông ta từng là đệ tử của chủ nhân ta, là người có thiên phú đáng sợ nhất trong các cựu thần, cũng là người có thực lực mạnh nhất…”
Diệp Quân chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Tiền bối, chủ nhân của ngài?”
Giọng nói kia nói: “Ta là Đại Đạo được khai phá ra, đương nhiên phải có chủ nhân rồi”.
Diệp Quân nhất thời vô cùng tò mò: “Tiền bối, trước khi chủ nhân của ngài khai phá ra ngài, thế giới này đang theo Đạo gì?”
Giọng nói kia đáp: “Cựu Đạo, khi đó vũ trụ này rất hỗn loạn, Cựu Đạo ra đời, chủ nhân của ta đánh bại Cựu Đạo, sau đó khai phá ra một Đạo mới dựa trên nền tảng của Cựu Đạo, cũng chính là ta bây giờ, Đại Đạo hiện hữu”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Chủ nhân của ngài mạnh thế”.
Đại Đạo hiện hữu đáp: “Cả Ly Hận Thiên và địa ngục A Tì đều do chủ nhân của ta thiết lập, sau đó chủ nhân phát hiện nền văn minh Thiên Hành, đánh một trận với nền văn minh Thiên Hành… Không có thua”.
“Nói phét!”
Lúc này, Tịnh An đột nhiên xuống hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta liếm kẹo hồ lô, sau đó lạnh lùng nói: “Đại Đạo hiện hữu, năm đó chủ nhân của ngươi không thua à?”
Đại Đạo hiện hữu không chịu yếu thế: “Năm đó Cựu Đạo bị chủ nhân của ta đánh bại đã giết chết một quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành các ngươi, có phải không?”
Tịnh An lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không bị quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành của chúng ta đánh bại à?”
Đại Đạo hiện hữu nói: “Vậy ta nói chúng ta ngang tài ngang sức thì có vấn đề gì không?”
Tịnh An nói: “Sau đó Thiên Hành Chủ của chúng ta đến tìm chủ nhân các ngươi, chủ nhân của các ngươi đã bỏ chạy mà! Không phải sao?”