Giọng nói bí ẩn: “Khốn thật, gã muốn phá luật, chuẩn bị giết người diệt khẩu rồi”.
Giết người diệt khẩu??
Hám Vân Sơn khó tin hỏi lại: “Gã điên rồi sao?"
Y cũng có con bài tẩy trong tay nhưng người ở đây có ai là bình thường đâu, nên bản thân y không dám có suy nghĩ bịt miệng hết tất cả mọi ngươi, bằng không thì quá độc ác rồi.
Giọng nói bí ẩn cũng bất ngờ: “Dám làm như vậy, chứng tỏ lai lịch không đơn giản”.
Hám Vân Sơn: “Vậy chúng ta phải làm sao?"
Giọng nói bí ẩn: “Quan sát trước đã”.
Hám Vân Sơn gật đầu, nhìn Tông Võ với vẻ đề phòng.
Những người bên kia đều sững sờ khi quả cầu ghi hình đám mây bị trục trặc.
Chu Phu đứng dậy, trầm giọng hỏi Chu Khâu: “Chu viện chủ, chuyện này là thế nào?"
Các Viện chủ đến từ các châu khác cũng bắn sang những ánh mắt hoài nghi.
Chu Khâu mỉm cười đáp: “Các vị đừng vội, quả cầu này là đồ điện tử nên có hư cũng là thường. Chúng ta sẽ lấy đồ sơ cua ra ngay, chỉ một khắc thôi”.
Nhưng ánh mắt ông ta nhìn mang hình lại thoáng qua chút nghi hoặc và nghiêm trọng.
Trực giác Chu Phu lại bảo có gì đó không đúng, nhưng vì không có bằng chứng nên chỉ biết cau mày.
Một khắc ư?
Ánh mắt ông ta nhìn mang hình mang theo vẻ bất an.
Việt Kỳ cũng cảm thấy có gì đó không ổn, bèn nhíu mày nhìn Chu Phu. Thiên tài Thanh Châu đều ở trong đó, chắc sẽ không sao đâu.
Trong chiến trường đặc biệt.
Diệp Quân lạnh lùng hỏi Tông Võ: “Ngươi không để Quan Huyên Pháp vào mắt à?"
Gã cười gằn: “Quan Huyên Pháp? Thứ đó chỉ để quản lý kẻ yếu mà thôi. Luật pháp sinh ra, không phải để phá hủy thì là gì?"
Diệp Quân nheo mắt: “Là ai chống lưng cho ngươi?"
Tông Võ nhăn nhở: “Ngươi không xứng được biết”.
Gã nhấc chân bước tới, khí thế như núi non sụp đổ.
Khí thế ầm ầm ập tới.
Ra sát chiêu ngay luôn ư?!
Bởi vì Tông Võ chỉ có một khắc đồng hồ để lấy mạng hết những kẻ ở đây.
Không phải nói cũng biết cường giả một phần thần tính đáng sợ thế nào với các thanh thiếu niên ở đây, khí thế vừa ập tới đã khiến các thiên tài Thanh Châu Nam Châu đồng thời tuyệt vọng.
Bọn họ không có đường phản kháng.
Bỗng thấy Diệp Quân đi tới, vung tay cắm phập kiếm xuống đất.
Uỳnh!
Kiếm ý tuôn trào như thủy triều.
Kiếm ý Trật Tự.
Nó ùa tới chặn đứng khí thế của Tông Võ.
Những người khác sửng sốt vô cùng, đồng thời cũng mừng rỡ vì thấy được hy vọng.
Tông Võ ngạc nhiên lầm bầm: “Sao lại thế được?"
Cảnh giới của đối phương kém hơn gã tận mười mấy lần, chẳng khác gì châu chấu đá xe.
Vậy mà kiếm ý của tên kia lại chặn được khí thế của gã.
Tuyệt đối không thể nào!
Diệp Quân thật ra cũng không khá hơn. Kiếm ý của hắn chặn lại được khí thế của Tông Võ nhưng mặt hắn cũng trắng bệch đi, từ thân thể đến thần hồn cảm giác như bị nghiền nát.