Diệp Quân và Tả Nhạn ngoái lại nhìn thì thấy có một nam, một nữ đang nắm tay nhau đi tới.
Bọn họ trông đều rất trẻ, chỉ khoảng 17, 18 tuổi, chàng trai mặc áo dài được làm từ vải thô nên trông rất cứng, tuy nhiên bộ đồ rất sạch sẽ. Cô gái cạnh đó thì mặc một chiếc váy dài đơn giản mà nền nã.
Khi trông thấy Diệp Quân và Tả Nhạn, họ cũng hơi sững người.
Tả Nhạn cuời chào hỏi: “Hai người cũng đến ngắm đầm Tinh Nguyệt à?”
Chàng trai gật đầu: “Đúng”.
Tả Nhạn cười nói: “Thế thì cùng ngắm đi!”
Chàng trai và cô gái thoáng do dự, rõ ràng họ không muốn lắm, nhưng đây là vị trí đẹp nhất nên chàng trai đành nhìn sang cô gái, cô gái gật đầu nói: “Ngồi đây luôn đi”.
Nói rồi, bọn họ đi tới cạnh Diệp Quân và Tả Nhạn rồi ngồi xuống.
Tả Nhạn nhìn họ rồi nói: “Chắc chúng ta từng gặp nhau rồi nhưng chưa chào hỏi bao giờ. Xin chào, ta là Tả Nhạn, người bên cạnh đây ta mới quen, tên là Diệp Quân”.
Chàng trái chần chừ một chút rồi nói: “Ta là Tông Nạp, còn đây là vị hôn thê của ta - Nhạc Liễu”.
Sau đó, chàng trai quay sang nhìn cô gái với vẻ thâm tình.
Cô gái gật đầu với Tả Nhạn thay cho lời chào.
Tả Nhạn: “Thôi, giờ đôi nào nói chuyện đôi đấy nhé”.
Diệp Quân: “…”
Hai người kia mỉm cười nhìn Tả Nhạn, sau đó nắm tay nhau thì thầm to nhỏ.
Tả Nhạn chợt kéo tay Diệp Quân rồi nói nhỏ: “Họ đang nói chuyện yêu đương đấy à?”
Diệp Quân liếc nhìn cặp trai gái rồi đáp: “Ờ”.
Tả Nhạn cười nói: “Hay quá!”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tông Nạp chợt đi tới cạnh bọn họ, chàng ta lấy một cái gói ra rồi đưa cho Diệp Quân và Tả Nhạn: “Hai vị, đây là lạc mà nhà ta tự trồng, mời hai người nếm thử”.
Diệp Quân: “Cảm ơn”.
Sau đó, hắn nhận lấy cái gói.
Tông Nạp mỉm cười, sau đó quay lại chỗ vị hôn thê của mình.
Diệp Quân nếm thử một hạt lạc rồi nói: “Ngon phết!”
Nói rồi, hắn đưa cho Tả Nhạn.
Cô ấy cũng nếm thử một hạt rồi nhai ngau ngáu.
Diệp Quân tiếp tục ngắm đầm Tinh Nguyệt thì thấy nơi đây như một màn trời sao rủ xuống, đúng là quá đẹp!
Lúc này, Tả Nhạn chợt trượt xuống rồi dựa vào một tảng đá, cô ấy gối đầu lên hai tay rồi vắt chân chéo ngũ nói: “Diệp Quân, huynh có ước muốn gì không?”
Diệp Quân ngoảnh lại nhìn cô ấy rồi đáp: “Có chứ”.
Tả Nhạn hào hứng hỏi: “Là gì thế?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Thống nhất toàn vũ trụ, trở thành chủ của vũ trụ”.
Nghe thấy thế, Tả Nhạn hơi sững sỡ, sau đó cô ấy dựng ngón tay cái: “Diệp Quân, khí thế đó!”
Diệp Quân: “…”
Tông Nạp và Nhạc Liễu ở gần đó cũng nhìn sang Diệp Quân, Tông Nạp có vẻ rất thật thà, khi nghe Diệp Quân nói vậy thì mỉm cười đôn hậu.
Còn Nhạc Liễu thì hơi có vẻ ngạc nhiên.
Tả Nhạn lại hỏi tiếp: “Huynh có biết vũ trụ lớn thế nào không?”
Diệp Quân lắc đầu: “Không, nhưng có sao, to đến đâu ta cũng nuốt được hết”.
Tả Nhạn lại dựng ngón tay cái: “Có chí khí!”
Diệp Quân: “Còn cô thì sao?”
Tả Nhạn: “Ta cũng có chứ”.
Diệp Quân: “Là gì thế?”