Diệp Quân đáp: "Vậy thì đến hệ Ngân Hà đi! Nơi đó có một câu lạc bộ Vô Biên, huynh có thể đến đó rồi báo tên ta ra, ở đó sẽ có một người huynh đệ tốt tiếp đón huynh".
Thiên Thần lại uống một chén rượu, cười nói: "Được, vậy trước hết ta sẽ dẫn mẹ đến câu lạc bộ Vô Biên".
Diệp Quân dưới một lúc rồi nói: "Huynh đi một mình đi!"
Thiên Thần lắc đầu: "Nhưng năm gần đây ta cứ lang bạt phất phơ, chưa từng tận hiếu một lần, lần này muốn dẫn mẹ đi ngao du một khoảng thời gian".
Diệp Quân nhìn Thiên Thần: "Vậy chúc huynh nhiều may mắn".
Cứ như vậy, hai huynh đệ người rót kẻ uống qua lại đến nửa đêm, Thiên Thần không sử dụng tu vi nên chỉ một chốc đã uống đến say mèm, bắt đầu ăn nói linh tinh, Diệp Quân thì không có tu vi nên uống nhiều rồi cũng bắt đầu nói năng loạn xạ.
"Ta muốn treo cha lên đánh một trận..."
"Ta muốn trói ông nội lại đá một phen..."
"Ta muốn cột đại bá lại đấm một lần..."
"Còn cô cô... ợ... thôi để đánh lại cha thêm một lần nữa đi..."
Lúc hửng sáng.
Khi Thiên Thần tỉnh lại thì đã không thấy Diệp Quân đâu nữa.
Thiên Thần lắc lắc đầu, huyền khí trong cơ thể trào ra, trong tích tắc cảm giác say đã biến mất.
Bấy giờ, Tần nương nương đi vào, bà ta bưng một tách trà nóng đưa đến trước mặt Thiên Thần: "Hắn đi rồi".
Thiên Thần nhận lấy tách trà nóng nhưng không vội uống, gã nhìn ra ngoài điện, khẽ nói: "Mẹ, con muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ khi trở nên mạnh mẽ con mới có thể bảo vệ được những người ở bên cạnh".
Tần nương nương gật đầu: "Ừ".
Thiên Thần đột nhiên đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đến hệ Ngân Hà dạo chơi".
Tần nương nương nhoẻn miệng cười: "Nghe theo con".
Sau khi sống lại một đời, bà ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, lúc trước ở trong hoàng cung ngày ngày đều phải tính kế lừa người, những năm tháng đó chẳng có gì hay ho, bây giờ bà ta chỉ muốn sống một cuộc đời thật trọn vẹn.
Như nghĩ đến điều gì đó, Tần nương nương nói: "Đi chào tạm biệt với đại ca con đi".
Thiên Thần gật đầu, gã đứng dậy đi ra ngoài điện, vừa ra ngoài đã thấy Thiên Hình đang đi đến từ đằng xa.
Thiên Thần cười chào: "Đại ca, lâu rồi không gặp".
Thiên Hình hỏi: "Đệ sắp đi?"
Thiên Thần gật đầu: "Muốn đến nơi nào đó dạo chơi".
Thiên Hình nhìn gã: "Không muốn làm hoàng đế nữa à?"
Thiên Thần cười ha ha: "Không làm nữa, làm hoàng đế chẳng có gì hay ho, đệ thích tự do khoáng đạt, phiêu lưu khắp nơi!"
Nói rồi, gã nhìn Thiên Hình rồi nghiêm mặt lại: "Đại ca, huynh thích hợp làm hoàng đế hơn đệ, đệ tin dưới sự dẫn dắt của huynh, vương triều Thiên Mộ chắc chắn sẽ ngày một tốt đẹp hơn, vượt xa tổ tiên năm đó".
Thiên Hình im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Nhớ thường xuyên về thăm huynh đấy".
Thiên Thần cười nói: "Tất nhiên rồi, đây cũng là nhà của đệ mà".
Thiên Hình nở nụ cười.
Thiên Thần cũng cười lên.
Ân oán nhiều năm giữa hai huynh đệ đều tan biến vào giờ phút họ cũng bật cười này.
Sau khi Thiên Thần dẫn Tần nương nương rời đi, Thiên Hình rời khỏi Tiểu Tháp để đi tìm Diệp Quân, gã biết rõ vương triều Thiên Mộ không thể cứ mãi ở trong Tiểu Tháp được.
Linh khi trong Tiểu Tháp không phải vô cùng vô tận, nhiều sinh linh sống ở đây như vậy, chẳng mấy chốc linh khí trong Tiểu Tháp cũng sẽ bắt đầu dần cạn kiệt.
"Huynh muốn để vương triều Thiên Mộ gia nhập thư viện Quan Huyên?"
Diệp Quân nhìn Thiên Hình trước mắt, nghiêm túc hỏi.
Thiên Hình gật đầu, gã biết rõ thời đại bây giờ có hàng ngàn gia tộc đang mọc lên như nấm, nguy cơ tứ phía, nếu vương triều Thiên Mộ không gia nhập thư viện Quan Huyên thì căn bản không có đường sống.