Một đòn trọng thương!
Tình hình của Chu Phạn cũng không ổn lắm, kim giáp trên người cô ta cũng nứt ra, khóe miệng cô ta cũng chậm rãi chảy máu.
Chu Phạn nhìn về phía Diệp Quân: “Không sao chứ?”
Diệp Quân trầm giọng đáp: “Có sao, rất nghiêm trọng”.
Chu Phạn đang định lên tiếng thì hai người chợt đồng thời nhìn về phái xa, ở nơi cách mấy vạn trượng, người áo đen đang từ từ bước tới.
Khai Đạo Cảnh!
Diệp Quân nhìn chằm chằm người áo đen, giờ phút này hắn mới phát hiện thực lực của Khai Đạo Cảnh đáng sợ cỡ nào.
Hơn nữa người áo đen trước mắt còn chưa phải Khai Đạo Cảnh ở trạng thái đỉnh phong, thậm chí đến thần hồn cũng không hoàn chỉnh.
Sau khi người áo đen đi ra, hắn ta nhắm hai mắt lại, hít sâu một hơi: “Ta đã quên bao nhiêu năm rồi không được hít thở không khí trong lành thế này”.
Diệp Quân trầm giọng: “Ngươi cố ý để cho ta ra tay”.
Người áo đen mở mắt, trên mặt lộ ra ý cười: “Đúng là thông minh, chỉ một thoáng đã hiểu”.
Diệp Quân cau mày: “Điều ta thắc mắc là tại sao ngươi biết ta có thể phá giải được cấm chế phong ấn thiên địa này?”
Người áo đen cười khẽ: “Không chắc chắn, chỉ cược thôi, nhưng rõ ràng ta đã cược thắng”.
Diệp Quân im lặng.
Mẹ kiếp!
Bị tính kế rồi.
Chết tiệt!
Người áo đen quan sát kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi bảo: “Ta chưa bao giờ thấy thanh kiếm nào mạnh thế này, đến cấm chế thuật thần kia đích thân bày ra cũng có thể phá được, đúng là rất lợi hại”.
Diệp Quân lau vết máu bên khóe miệng, ba dòng huyết mạch trong cơ thể đã sẵn sàng kích hoạt, có thể dốc toàn lực ra tay bất cứ lúc nào.
Lúc này người áo đen chợt nói: “Thế này được không? Ngươi đưa thanh kiếm này cho ta, ta cho ngươi được sống, được không?”
Diệp Quân nhìn người áo đen, cười khẽ: “Không được”.
Nói rồi hắn định thức tỉnh huyết mạch, sau đó liều chết chiến đấu, nhưng lúc này người áo đen lại cười bảo: “Không được thì thôi”.
Nói xong hắn ta quay người đi mất, trong nháy mắt biến mất ở nơi xa.
Diệp Quân và Chu Phạn đều sững sờ.