Thế Tông lắc đầu: “Người phía sau Diệp Quân không mạnh đến vậy, là một hồn phách của thủy tổ Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành bỗng nhiên xuất hiện, đồng quy vu tận với bọn họ. Bây giờ trong tay Diệp Quân không chỉ có tất cả thần vật của nền văn minh Thiên Hành, còn có tổ thạch luân hồi và cây sinh mệnh Thiên Hành…”
Cùng chết đi!
Thủy tổ nền văn minh Thiên Hành!
Sau khi Vu Đạo Thiên nghe Thế Tông nói thế, lông mày càng nhíu chặt hơn.
Ông ta biết không nhiều về vị Thủy tổ Thiên Hành trong truyền thuyết ấy, chỉ biết khi xưa đối phương sáng lập ra nền văn minh Thiên Hành, không chỉ vậy, hình như còn tự lập ra một hệ thống luân hồi hoàn thiện.
Tổ thạch luân hồi!
Cây sinh mệnh Thiên Hành!
Một trong những nguyên nhân quan trọng nhất khiến nền văn minh Thiên Hành lớn mạnh hơn nền văn minh vũ trụ cấp năm khác là vì nội bộ của họ có một hệ thống luân hồi hoàn chỉnh, mà đến giờ tộc Đại Vu vẫn chưa có. Đây cũng là lý do tại sao tộc Đại Vu phải liên minh với Ác Đạo Minh, bởi vì bọn họ muốn có cây sinh mệnh Thiên Hành và tổ thạch luân hồi!
Nhưng ông ta cũng không biết nhiều về lai lịch của tổ thạch luân hồi và cây sinh mệnh Thiên Hành, chỉ biết là vô cùng bí ẩn.
Mà nền văn minh Thiên Hành cũng không ghi chép nhiều về chúng, chỉ có Thiên Hành Chủ các thế hệ trước mới biết chi tiết hơn chút.
Thủy tổ Thiên Hành!
Vẻ mặt Vu Đạo Thiên dần trở nên nặng nề, cường giả cấp bậc này chắc chắn vô cùng đáng sợ, dù sao cũng là Thủy tổ Thiên Hành, nếu đối phương thật sự hiện thân thì rất có thể sẽ tiêu diệt được cường giả như nhóm Ba Chí Tôn.
Nhưng Vu Đạo Thiên vẫn chú ý, ông ta cũng đề phòng Thế Tông, dù sao nền văn minh vũ trụ Vô Gian và Ác Đạo Minh liên minh nhưng hai bên đều rất rõ đó chỉ là tạm thời, một khi giải quyết được nền văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn hai bên sẽ chiến đấu một lần.
Vu Đạo Thiên ổn định lại suy nghĩ, nhìn Thế Tông: “Trước đây không lâu, ta nhận được tin từ Tông Thánh Vương rằng quan chấp hành đứng đầu Phục Võ của nền văn minh Thiên Hành đã tử trận, quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ bị thương nặng, cũng có nghĩa là bây giờ nền văn minh Thiên Hành đã không còn sức chiến đấu nữa rồi phải không?”
Thế Tông gật đầu: “Đúng là đã không còn sức chiến đấu nữa, nhưng những người dân và thần vật của nền văn minh Thiên Hành đều đã được Diệp Quân dẫn đi, hiện giờ đang ở Đại Chu”.
Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông: “Ông có kế hoạch gì?”
Thế Tông sầm mặt: “Nhất điện chủ của ta đã đang trên đường trở về rồi”.
Vu Đạo Thiên nói: “Thế Tông đại nhân, không biết ông có thể giới thiệu cho ta gặp Nhất điện chủ của các ông được không?”
Thế Tông gật đầu: “Đến lúc đó các hạ sẽ gặp được thôi”.
Vu Đạo Thiên nhìn Thế Tông một lúc rồi khẽ gật đầu: “Hy vọng là vậy”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Thủy tổ Thiên Hành!
Chuyện này cần phải tính kế lâu dài, bởi vì không ai biết được vị Thủy tổ Thiên Hành này vẫn sống hay chỉ còn là một hư hồn.
Sau khi Vu Đạo Thiên đi, ánh mắt Thế Tông trở nên hơi mờ mịt.
Ban đầu đạo tâm của ông ta rất kiên định, nhưng lúc này tín niệm của ông ta đã hơi lung lay.
Ác Đạo Minh của mình thật sự có thể đánh bại được Diệp Quân ư?
…
Đại Chu.
Diệp Quân vừa trở lại tường thành thì Chu Phạn đã ra đón, thấy Diệp Quân không hề hấn gì, cô ta tươi cười hỏi: “Huynh về rồi à?”
Diệp Quân gật đầu.
Chu Phạn nhìn quan chấp hành đứng đầu Tịnh Sơ bên cạnh: “Vị này là ai vậy?”
Diệp Quân đáp: “Quan chấp hành đứng đầu của nền văn minh Thiên Hành – Tịnh Sơ”.
Nền văn minh Thiên Hành!
Chu Phạn sững sờ.