Bọn họ biết Diệp Quân không đơn giản, nhưng thật ra sâu trong lòng bọn họ vẫn không nghĩ Diệp Quân có cùng đẳng cấp với Trấn tộc, mà bọn họ cũng không tin trên thế gian này có thế lực mạnh hơn ba thế lực bọn họ và khu vực Tiên Linh.
Sao có thể được?
Vì thế mọi người vẫn cảm thấy quyết định của Trấn Thiên hơi mạo hiểm.
Lúc này, Trấn Thiên lại nói: “Ta cũng biết là rất mạo hiểm, nhưng ta vẫn quyết định thử một lần”.
Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao?”
Trấn Thiên cười khẽ: “Mọi người cảm thấy tính cách Diệp công tử này thế nào?”
Ông lão tóc bạc hơi nghi ngờ.
Trấn Thiên tiếp tục nói: “Chỉ nói về tính cách thôi”.
Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Tạm được, nếu mọi hành vi của hắn đều không có mục đích khác thì…
Nói đến đây dường như nhận ra được điều gì, sắc mặt lão trở nên nặng nề.
Không có bất cứ mục đích gì.
Nếu mọi hành động của Diệp Quân không có bất cứ mục định gì thì có ý nghĩa thế nào, đúng như Trấn Thiên nói, quyển sổ kia cũng chẳng là gì trong mắt đối phương, hoàn toàn không quý giá, cũng có thể nói là đối phương cũng không quá xem trọng nó.
Ngoài ra còn có một điều là đối phương hoàn toàn không quá có ý định sẽ dựa vào Trận tộc!
Lại nói một cách nói khác thì trong mắt người ta Trấn tộc cũng chỉ đến thế mà thôi…
Không chỉ ông lão tóc bạc mà rất nhiều người đang có mặt đều nghĩ đến điều này, lúc này bọn họ đều hơi khó tin.
Ngay cả Trấn tộc cũng chẳng là gì?
Nếu thiếu niên này thật sự nghĩ như vậy thì có phải hắn quá ngông cuồng rồi không?
Trấn Thiên nhìn thoáng qua mọi người, sau đó trong mắt ông ta lộ ra cảm xúc phức tạp: “Hắn không sợ khu vực Cổ Hoang, còn dám giết người của nhà họ Thần, cũng không sợ nhà họ Trấn chúng ta… Nếu nhà họ Trấn chúng ta không thể hiện thiện chí mà muốn cướp đoạt giống nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang… Ta đoán chừng hắn cũng sẽ không sợ…”
Nói đến đây ông ta thở dài một hơi: “Lúc nghĩ đến những điều này ta cũng thấy hơi khó tin, cũng hy vọng là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng thực tế chứng minh không phải là như thế, mà là ta còn chưa thật sự suy nghĩ quá nhiều. Thiếu niên này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều. Có lẽ đây cũng là lý do Thần Nhất chọn hắn, vì từ lúc đầu đối phương đã biết nếu quyển sổ này nằm trong tay thiếu niên, nó sẽ không hề nguy hiểm”.
Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Nhưng cược như thế… lỡ như thế lực sau lưng hắn không mạnh đến vậy…”
Trấn Thiên ngắt lời lão ta: “Các ngươi cảm thấy thiếu niên này thế nào? Không nói đến bối cảnh của hắn…”
Ông lão tóc bạc đáp: “Kỳ tài ngút trời, thiên tài của Trấn tộc ta còn thua xa”.
Trấn Thiên gật đầu: “Nếu Nam Tuyết có thể nên duyên với hắn…”
Nghe thấy lời nói, mọi người trong điện đều sửng sốt.
Mẹ kiếp?
Không thể không nói tất cả cao thủ trong điện lúc này đều sợ đến ngây người.
Bọn họ không ngờ Tộc trưởng lại nghĩ đến việc này.