Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ cậu thiếu niên này lại cảm nhận được sức mạnh phong ấn của Phạn Chiêu Đế.
Gã cười nói: “Có cần ta giải phong ấn hộ không?”, Diệp Quân sững người rồi lắc đầu: “Không cần đâu”.
Đó là phong ấn của Phạn Chiêu Đế, nếu cậu thiếu niên này dám động vào thì sẽ chết chắc. Hắn với gã không thù không oán, người ta cũng không có ý xấu nên đương nhiên hắn không muốn cướp mất mạng sống của gã.
Cậu thiếu niên cười nói: “Ngươi không những thú vị mà còn rất lương thiện, hẹn gặp lại!”
Dứt lời, gã cùng người đàn ông trung niên rời đi.
Diệp Quân nhìn theo bóng họ rồi nói: “Tháp gia, Tiểu Hồn, ta cho cơ hội rồi, cả hai phải biết nắm lấy”.
Với thực lực hiện giờ, hắn muốn gọi Tháp gia và Tiểu Hồn dậy là điều không thể. Vì chúng cần linh khí rất lớn, mà giờ hắn không có gì hết, nhưng chắc chắn cậu thiếu niên kia không phải người bình thường.
Diệp Quân không nghĩ nữa, mà nhìn về phía ngôi nhà sàn thì thấy Phạn Thiện cùng ông nội cô ta đang nhìn mình.
Diệp Quân đi tới rồi vung tay nói: “Ta có tay rồi”.
Phạn Thiện cũng rất vui: “Chúc mừng!”
Nói xong, cô ta nhìn về phía hai người kia đã rời đi rồi nói: “Lợi hại quá, ta mà biết tu luyện thì tốt biết bao”.
Diệp Quân: “Ta có thể dạy cô”.
“Không được!”
Ông lão lập tức trầm giọng nói: “Diệp công tử, chúng ta là tội dân nên không thể tu luyện. Cậu mà dạy con bé tu luyện là hại nó đấy”.
Diệp Quân im lặng.
Phạn Thiện: “Thật ra chúng ta có thế lén tu luyện mà, ông không nói, Diệp Quân không nói, cháu không nói thì ai biết chứ?”
Diệp Quân nghẹn lời.
Ông lão thì lườm Phạn Thiện.
Cô ta le lưỡi: “Cháu đi nấu cơm”.
Nói xong, cô ta chạy biến vào bếp.
Ông lão nói với Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta nói chuyện được không?”
Diệp Quân gật đầu: “Được”.
Ông lão quay đi đi ra chỗ khác.
Diệp Quân lập tức đi theo.
Chỗ khác.
Cậu thanh niên mặc cẩm bào dẫn người đàn ông trung niên về nơi ở, trên đường đi, gã tò mò quan sát thanh đoản kiếm cùng cái tháp hỏng trong tay.
Ban nãy khi nhìn thấy hai thứ này, gã thấy chúng có vẻ phi phàm. Vì vậy, gã mới đi tìm Diệp Quân và hỏi mua. Nhưng gã lại không thể nhìn xuyên thấu hai thứ này.
Người đàn ông trung niên phía sau chợt lên tiếng: “Cửu điện hạ, người kia không đơn giản đâu, đầu óc rất linh hoạt, chắc không phải người của trấn này”.
Cậu thiếu niên gật đầu: “Đúng là hắn rất thú vị, hắn đồng ý trao đổi với ta chắc vì sợ ta cướp”.
Nói xong, gã ngắm nghía hai thứ trong tay rồi cười nói: “Tuy ta không nhìn thấu được hai thần vật này, nhưng chắc chắn chúng không phải thần vât bình thường”.
Người đàn ông trung niên: “Tên kia bảo hai thần vật này có linh tính, biết chọn chủ”.
Cậu thiếu niên quan sát chúng tiếp rồi nói: “Ta vẫn rất tự tin, linh tính của hai thần vật này đã ngủ say. Chờ ta đánh thức chúng dậy rồi sẽ để chúng nhận ta làm chủ. Ta có tư chất vô song, vừa chào đời đã mang long khí, ta không tin chúng không chọn mình. Tên kia định chơi ta ư? Không có cửa đâu!”
Diệp Quân và ông nội của Phạn Thiện ngồi đối diện nhau trong phòng.
Cửa sổ phòng đóng chặt nên chỉ he hé chút ánh sáng, thành ra bầu không khí hơi u ám.
Ông nội Phạn Thiện nhìn Diệp Quân chăm chăm mà không nói gì.
Diệp Quân: “Tiền bối, hai ông cháu tiền bối đã cứu mạng ta. Ta không có ác ý với hai người, cũng không muốn làm liên luỵ đến hai người”.
Ông lão cầm tẩu thuốc lên rồi châm lửa, sau đó hít một hơi rồi nói: “Ngươi không phải người bình thường”.
Diệp Quân gật đầu.