Diệp Quân thu hồi tầm mắt mỉm cười, hắn biết chắc chắn lúc này gia tộc họ Diệp cũng đang dõi theo hắn.
Diệp Quân hít sâu một hơi.
Cố lên!
Phải tranh được hạng nhất!
Tại sao lần nào cũng là Thanh Châu lấy được hạng nhất!
Chỉ vì Thanh Châu là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra sao?
Kiếm Chủ Nhân Gian thì thế nào?
Hắn rất tôn trọng Kiếm Chủ Nhân Gian, thậm chí lấy Kiếm Chủ Nhân Gian làm mục tiêu của mình.
Nhưng hắn nghĩ có thể tôn trọng một người nhưng không thể sợ một người.
Một khi sợ sẽ sinh ra lòng sợ hãi, gieo một vị thần vào sâu trong tim.
Một vị thần trong tim mà có thể ngăn cản cả đời của mình.
Một câu nói, thực hiện là xong việc.
Nghĩ đến đây Diệp Quân bỗng bừng tỉnh đại ngộ, cả người vô cùng thoải mái, ngay sau đó kiếm Hành Đạo trong người hắn bỗng khẽ rung lên, kiếm ý lan ra khắp người hắn.
Cảm nhận được thế, sắc mặt Diệp Quân hơi đổi, hắn vội vàng đè ép kiếm ý của mình lại.
Kiếm ý của hắn cũng dần bình ổn lại nhưng hắn có thể cảm nhận được kiếm ý của mình như trở nên mạnh hơn.
Diệp Quân cảm thấy khó hiểu: “Tháp gia, chuyện này là sao?”
Tiểu Tháp nói: “Kiếm tu, kiếm tu, tu ở tại tâm, tâm cảnh của ngươi đã đột phá, kiếm ý sẽ mạnh hơn, kiếm ý mạnh hơn có nghĩa là kiếm đạo mạnh hơn. Tóm lại là chúc mừng ngươi, kiếm đạo của ngươi đã thăng cấp rồi. Nếu xét về cảnh giới kiếm tu, bây giờ chắc ngươi đã là Bán Bộ Kiếm Thánh”.
Diệp Quân cau mày: “Bán Bộ Kiếm Thánh? Cảnh giới kiếm tu?”
Tiểu Tháp nói: “Cảnh giới của kiếm tu là Kiếm Giả, Kiếm Tu, Kiếm Tôn, Kiếm Hoàng, Kiếm Thánh, Kiếm Tiên, Đại Kiếm Tiên, trên Đại Kiếm Tiên là Kiếm Đế. Vị Kiếm Đế Thiên Vân mà ngươi nói trước đó chính là một Kiếm Đế, thật ra thực lực hiện giờ của nàng ta chắc là trên Kiếm Đế rồi, nhưng Kiếm Đế đã là kiếm tu bậc cao nhất rồi”.
Nói đến đây nó dừng lại một chốc rồi lại nói: “Đương nhiên, Kiếm Đế chỉ là một danh xưng không có nghĩa là mạnh nhất, vài cường giả kiếm tu không quan tâm đến danh xưng này”.
Diệp Quân phấn khích nói: “Tháp gia, bây giờ ta là Bán Bộ Kiếm Thánh, có phải ta thăng cấp hơi nhanh không? Cao hơn nữa là Kiếm Tiên rồi! Kiếm Tiên đó!”
Tiểu Tháp im lặng một chốc rồi nói: “Chỉ là một danh xưng thôi, ngươi đừng để ý đến quá”.
Diệp Quân vẫn vô cùng vui vẻ: “Bán Bộ Kiếm Thánh, Kiếm Tiên… Tháp gia, Kiếm Tiên đó! Ta có cơ hội trở thành Kiếm Tiên”.
Tiểu Tháp: “…”
Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó thì giọng nói bí ẩn bỗng vang lên: “Ngươi đừng nói nữa, có chút cảm giác theo đuổi và thỏa mãn có gì không tốt à?”
Tiểu Tháp im lặng không nói gì thêm nữa.
Lúc này quả thật Diệp Quân rất phấn khích, Kiếm Tiên là sự tồn tại trong truyền thuyết.
Mà bây giờ hắn có cơ hội trở thành một Kiếm Tiên.
Thế này bảo hắn không phấn khích sao được chứ?