Diệp Quân nói: “Vì vậy, ông không hy vọng vũ trụ này thống nhất?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Diệp Quân, cậu có từng nghĩ đến một vấn đề, cậu có thể thay đổi nhân tính không?”
Diệp Quân nhíu mày.
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ta cũng không nói với những đạo lý thiếu niên giết rồng cuối cùng sẽ biến thanh rồng ác, ta chỉ hỏi cậu một vấn đề cậu không phải tham quyền cũng không tham lợi nhưng cậu có thể quản được người phía dưới không? Còn có một điều, sở dĩ cậu không tham quyền, không tham lợi đó là bởi vì những thứ đó cậu đều có, sinh ra đã có mà những người phía dưới cậu thì không có... Sau khi cậu có được không muốn những người khác có, cậu cho rằng người ta sẽ phục không?”
Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Ta biết ông nói những vấn đề này, ta đều biết, nhưng bây giờ vũ trụ này hình như cũng không phải rất tốt, ta thấy vũ trụ này không ngừng loạn, chém giết không ngừng, hỗn loạn không chịu nổi...”
Chủ nhân bút Đại Đạo sau khi yên lặng một chút, nói: “Đó chính là đạo, tất cả nhân quả đều do bản thân, thiên đạo tuần hoàn... Người không nên áp đảo ở trên đạo, càng không thể thay thế đạo, bởi vì người có dục vọng riêng, có vô số ác niệm, một khi người nào đó thay thế đạo, áp đảo ở trên đạo, đối với vũ trụ này mà nói chính là một nạn cực lớn.”
Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Cái đạo nào ông nói ta có thể hiểu một chút, nhưng có một khả năng không, ta thống nhất vũ trụ thật ra cũng là một loại đạo?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày.
Diệp Quân nói: “Đạo có vô số khả năng, ta thiết lập trật tự cũng có thể là nghĩa là đạo, cậu cảm thấy thế nào?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Không có khả năng này.”
Diệp Quân hỏi: “Vì sao?”
Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Bởi vì ta đại diện cho đạo!”
Cổ Bàn: “...”
Diệp Quân bật cười: “Vì vậy ông cho rằng ý của ông chính là ý của đạo, ông đại diện đạo?”
Mặt của chủ nhân bút Đại Đạo không biểu cảm: “Vốn dĩ là vậy.”
Diệp Quân ngạc nhiên nhưng rất nhanh trở lại bình thường, hắn cười nói: “Là đạo lợi hại, hay là cô cô của ta lợi hại?”
Chủ nhân bút Đại Đạo cau mày lại.
Diệp Quân nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông nói ông đại diện đạo ta xem như ông nói là thật, ta nói thêm vài câu thật ra ông nên nghe thử âm thanh của rất nhiều người phía dưới, cứ giống như đế quốc thế tục một số chính quyền đế quốc nó đại diện cho đạo, đại diện cho trật tự, quả thật vô số chúng sinh ở phía dưới đều nên tuân thủ theo nó, nhưng mà nó cũng nên nghe thử suy nghĩ của vô số chúng sinh, không phải sao?”
Nói xong, hắn cười lại nói: “Đương nhiên ta có thể hiểu, đối với đạo mà nói vô số chúng sinh nhỏ nhặt không đáng kể? Không nói cái khác chỉ là một huyện lệnh nếu như không nguy hại đến quan vị của nó thì nó căn bản sẽ không coi người dân bình thường ra gì...”
Nói đến đây hắn nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: “Giữa ông và ta vốn dĩ tranh giành trật tự đại đạo, đến vũ trụ này vốn dĩ là tự mình muốn thiết lập một trật tự, sau đó so sánh xem thử thiết lập của ai tốt hơn, thế nhưng ông lại khiêu khích người của Đế quốc giết ta, đương nhiên đối với loại hành vi này ta hiểu được, dù sao chỉ cần ta bị giết chết thì cuộc đánh cược này đương nhiên cũng là thua, nhưng chủ nhân bút Đại Đạo ông có từng suy nghĩ không? Nếu như ta chết trong tay Đế quốc thì kết cục của Đế quốc sẽ ra sao? Ông nô dịch Đế quốc, lợi dụng bọn họ, ông chưa từng suy nghĩ đến sống chết của bọn chúng! Đó chính là đạo ư?”
Đôi mắt của chủ nhân bút Đại Đạo híp lại.
Diệp Quân tiếp tục nói: “Ông để cả Đế quốc giết ta, nếu như ta thắng thì ta giết Đế quốc lúc đó là ông sai, hay là lỗi của ta? Đạo?”
Chủ nhân bút Đại Đạo sau khi im lặng, nói: “Ta cũng không phải không nghe suy nghĩ của những người ở phía dưới, các cậu có suy nghĩ có thể nói! Đừng có hở ra thì muốn hành động nghịch thiên, thiết lập trật tự gì đó để thay thế đạo, ta cũng hy vọng vũ trụ này tốt hơn...”
Diệp Quân lắc đầu: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ông cứ nói bậy đi sở dĩ ông sợ ta thành lập trật tự, không phải bởi vì có người sợ sau khi đàn áp đạo đối với chúng sinh không tốt, ông sợ thật ra chính là lợi ích của bản thân... Giống như tham quan khi bị bắt đều khóc lóc thảm thiết, bày tỏ hối hận, biểu thị xin lỗi người dân, biểu thị bản thân sai lầm lớn... Nếu như không bị bắt thì làm sao?”
Không đợi chủ nhân bút Đại Đạo nói, Diệp Quân tiếp tục nói: “Cứ giống như bây giờ, ông nguyện ngồi xuống nói với ta trật tự, đạo lý này, nói muốn nghe lời của người phía dưới, không phải bởi vì ông lo lắng có chúng sinh, mà là ông sợ, sợ cái gì? Sợ người trong nhà ta, nếu như không có người trong nhà ta, chủ nhân bút Đại Đạo ông có nói với ta những thứ này không?”