Tả Lâu lập tức biến sắc, ông ta lùi về sau, các Thần Châu Vệ ở xung quanh ông ta không phản ứng nhanh bằng ông ta, đầu đều văng lên trời, máu bắn ra như suối.
Phút chốc giết gần một ngàn Thần Châu Vệ.
Mọi người đều hoảng hốt.
Sau khi dừng lại, sắc mặt Tả Lâu trắng bệch, khó tin nhìn Táng Cương, nhưng Táng Cương lại không nhìn ông ta, máu của hàng ngàn Thần Châu Vệ bị cô bé hấp thu.
Sau khi hấp thụ máu của hàng ngàn Thần Châu Vệ, Táng Cương lại cau mày, cô bé quay nhìn Diệp Quân: “Máu của tỷ đệ ngươi ngon hơn”.
Diệp Quân sầm mặt.
Diệp An nhìn Táng Cương, không nói gì.
Táng Cương quay đầu lại nhìn Bùi thần hầu cách đó không xa: “Sáng Thế Đạo Điện? Đúng là quen thật”.
Bùi thần hầu bỗng nói: “Giết cô ta”.
Cô ta quyết định đánh hội đồng.
Vì cô ta biết rõ cho dù ai trong số ba người họ, một đánh một đều không thể giết được người trước mặt này.
Bùi thần hầu vừa dứt lời, một đao quang vạn trượng bỗng bay lên, sau đó từ trên trời rơi xuống chém mạnh vào Táng Cương.
Cùng lúc đó một sức mạnh lạnh giá kỳ quái bỗng cuồn cuộn lao đến từ xung quanh, lao thẳng đến chỗ Táng Cương.
Ngay lúc vừa dứt lời, cả người Bùi thần hầu biến mất khỏi đó.
Ba cường giả cảnh giới Thần Tổ đỉnh cấp cùng nhau ra tay, nếu không phải vực Cửu Châu có cấm chế mà Cửu Châu Chủ để lại để bảo vệ lúc trước, chỉ cần uy lực mà họ toát ra cũng đủ để hủy diệt vực Cửu Châu mấy vạn lần.
Lúc này sắc mặt Tả Lâu và Hòe Hầu cực kỳ nghiêm trọng, đồng thời hai người cũng cảm thấy hơi bất lực, giờ họ mới ý thức được mình yếu đến mức nào.
Mặc dù họ cũng là cảnh giới Thần Tổ nhưng phải nói là so với ba cảnh giới Thần Tổ trước mặt thì họ quả thật quá yếu.
Cách đó không xa, Táng Cương nhìn ba vị thần hầu đang lao về phía mình, cô bé từ từ nhắm mắt lại, một sức mạnh huyết mạch đáng sợ bỗng bộc phát từ cơ thể cô bé.
Biển máu ngút trời.
Táng Cương mở mắt ra, ngay sau đó cô bé biến thành một vùng biển máu rồi lao ra ngoài.
Ầm!
Đòn tấn công này khiến ba vị thần hầu lùi về sau cả vạn trượng.
Thấy thế Tả Lâu và Hòe Hầu nhìn nhau, trong mắt hai người đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Mà Diệp Quân lại phấn khích cực kỳ, máu này không uổng phí chút nào.
Ở phía xa, sau khi dừng lại, ba vị thần hầu cũng giật mình, họ không ngờ cô bé trước mặt này lại có thể một mình trấn áp ba người họ.
Mạnh thế sao?
Phải biết rằng, ba người họ là cảnh giới Thần Tổ đỉnh cao.
Mấy năm nay tung hoành vũ trụ, ngoài nền văn minh vũ trụ cấp chín – nền văn minh Thiên Mộ, họ chưa từng gặp phải đối thủ.
Họ là sự tồn tại gần như vô địch.
Mà bây giờ ba đánh một còn bị thua thiệt?
Sắc mặt Bùi thần hầu vô cùng khó coi: “Đánh chết cô ta”.
Vừa dứt lời, ba vị thần hầu bỗng biến thành ba cầu vồng bay lên trời, gần như cùng lúc đó, Táng Cương cũng biến mất khỏi chỗ đó.
Ầm!
Một tiếng nổ chói tai vang vọng khắp vực Cửu Châu, sau đó dư chấn sức mạnh của bốn người truyền ra bên ngoài qua vô số khoảng thời không hư vô, tất cả mọi người đều sợ hãi, vì chỉ riêng dư chấn sức mạnh này thôi cũng đủ để hủy diệt toàn bộ vực Cửu Châu rồi.
Nhưng vào lúc này, bốn dư chấn đó phát động cấm chế phong ấn phía trên tháp Cửu Châu, thoáng chốc tất cả dư chấn đều bị đánh tan, như thể chưa từng xuất hiện.