Cố Trần quỳ trên mặt đất gào khóc: "Cha, mẹ, con xin thề, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, thật sự không bao giờ đánh cược nữa, nếu con còn đánh cược nữa thì con sẽ không được chết tử tế, hai người đừng dọa con sợ."
Ông lão nằm trên xe ba gác lắc đầu: "Ta đã không còn sống được bao nhiêu ngày nữa, nếu như không thay đổi triệt để thì cả đời này của con..."
Nói xong, ông ta ho dữ dội, khóe miệng có máu tươi tràn ra.
Cố Trần vội vàng nói: "Cha, bệnh của cha không nặng, chỉ cần có một viên linh đan là có thể khỏi hẳn, cha chờ con, cha chờ con, con đi nghĩ cách, con đi nghĩ cách".
Nói xong, gã nhìn về phía người phụ nữ: "Mẹ, mẹ hãy chăm sóc cha thật tốt, đợi con, đợi con".
Nói xong, gã chạy về phía xa mà không quay đầu lại.
Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo Cố Trần đi tới học viện Đệ Nhất, Cố Trần lo lắng chờ đợi ở bên ngoài, một lúc sau, gã đột nhiên chạy đến trước mặt một thiếu niên và quỳ xuống, run giọng nói: "Nhạc huynh, cha của ta bị bệnh nặng, còn xin nhạc huynh giúp ta một tay, cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh, ta nhất định sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cho huynh!"
Thiếu niên kia cũng liên tục xua tay: "Lần trước ngươi tìm ta vay tiền cũng nói là cha của ngươi bệnh nặng, hơn nữa đến bây giờ cũng còn chưa trả tiền cho ta, bây giờ ngươi đến đây để mượn tiền, hơn nữa vẫn là cha của ngươi bệnh nặng, Cố Trần, ngươi làm người đi!"
Nói xong y xoay người bỏ chạy.
Mà những học viên trong sân nhìn thấy Cố Trần đều nhao nhao tránh né gã như thể đang nhìn thế dịch bệnh.
Cố Trần đã sớm có tiếng xấu ở học viện Đệ Nhất, vì vay tiền, ngay cả cha ruột của gã cũng dám lấy ra mà thề độc.
Đúng lúc này, Cố Trần đột nhiên xông tới trước mặt một thiếu niên, gã lại 'bùm' một tiếng quỳ xuống lần nữa, run giọng nói: "Thiếu Vân, cha ta bị bệnh nặng, cần gấp một viên linh đan để chữa bệnh, ngươi có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta quỳ xuống dập đầu với ngươi".
Người đàn ông tên là Thiếu Vân kia cũng lắc đầu: "Cố Trần, lúc trước ta suýt chút nữa bị ngươi kéo xuống nước, may mà ta kịp thời tỉnh ngộ, nếu không, ta cũng từng khuyên ngươi, rằng ngươi đừng đánh cược nữa, cũng đừng đi mượn tiền nữa, nhưng ngươi vẫn không nghe lời, ngươi, ngươi tự chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!"
Nói xong, y cũng xoay người rời đi.
Sắc mặt của Cố Trần tái nhợt như tờ giấy, gã ngồi tê liệt dưới đất, đúng lúc này, gã đột nhiên nhìn thấy một cô gái xinh đẹp, sắc mặt của gã có hơi khó coi, do dự một lát, cuối cùng cũng cắn răng đứng dậy bước nhanh đến trước mặt cô ta, cô gái kia nhìn thấy là gã thì lập tức ngẩn ra.
Cố Trần cúi đầu, hai tay nắm chặt, run giọng nói: "Thanh Vận, có thể cho ta mượn năm mươi viên tiên tinh được không? Ta nhất định sẽ trả lại."
Cô gái trước mặt này từng có tình cảm với gã, nhưng sau này, sau khi gã vướng vào đánh cược trứng thì càng ngày càng xa cô gái, mà bây giờ, cô gái trước mặt đã tiến vào nội viện, thân phận khác biệt hoàn toàn so với gã.
Gặp lại Cố Trần một lần nữa, trong mắt cô gái tên là Thanh Vận hiện lên một tia phức tạp, cô ta đang định nói chuyện, lúc này, một người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú đột nhiên đi tới: "Thanh Vận, đây là?"
Nói xong, người đàn ông kéo tay Thanh Vận.
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cố Trần như thể bị kim đâm vào tim, muốn xoay người bước đi, nhưng nghĩ đến cha của mình còn đang chờ thuốc cứu mạng thì gã đành phải cố kìm nén lại.
Thanh Vận nhìn về phía Cố Trần, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, nhẹ giọng nói: "Cố Trần, đây là lần thứ sáu huynh tìm ta vay tiền rồi."
Cố Trần cúi đầu, âm thanh cực kỳ run rẩy: "Thanh Vận, cha của ta thật sự bệnh nặng, nếu không có một viên linh đan chữa bệnh, ông ấy..."
Gã còn chưa nói xong, Thanh Vận đột nhiên lấy ra một cái túi nhỏ đưa cho gã, sau đó nói: "Huynh đừng tới tìm ta nữa."
Nói xong, cô ta kéo người đàn ông bên cạnh mình xoay người rời đi.
Cố Trần nhìn hai người rời đi, tay phải nắm chặt cái túi nhỏ kia, toàn thân gã run rẩy.
Một lúc sau, gã hít một hơi thật sâu, sau đó xoay người chạy đi.
Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cùng với Diệp Quân cũng đi theo, chẳng mấy chốc, Cố Trần đã đi tới thương hội Tiên Các, sau khi tiến vào thương hội, gã bước nhanh về phía quầy bán thuốc, lúc gã chuẩn bị tiến đến gần quầy bán thuốc thì lại đột nhiên lao về phía quầy bán trứng.
Gỡ lại!
Gã nhất định có thể gỡ lại!