Thấy thế, nhóm Quan Huyên Vệ lập tức không dám hành động nữa, vội nhìn Diệp Quân, nếu là người khác thì đương nhiên họ không sợ, nhưng người này là Ngao Thiên Thiên, cô cũng là chủ mẫu.
Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên, nắm chặt hai tay, run rẩy nói: “Thiên Thiên…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, hai mắt đỏ hoe: “Tiểu Quân, ta chưa bao giờ cầu xin huynh điều gì, lần này ta cầu xin huynh một việc này thôi, chỉ một việc này thôi, được không?”
Cô biết mình cầu xin chắc chắn sẽ bị mọi người khinh thường và ghét bỏ, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác, đó là phụ thân của cô, là tộc nhân của cô, là những người thân gần gũi nhất của cô.
Diệp Quân nắm hai tay thật chặt, giọng nói run rẩy, nhưng ánh mắt lại kiên định chưa từng có: “Thiên Thiên, xin lỗi… Chuyện này ta không thể đồng ý với muội được, Phó Cát và chú bán thịt không thể chết oan uổng như vậy được… Nếu ta không đòi lại công bằng cho thì họ lại chết oan. Trước đây khi ta đến Thanh Châu khiếu nại, ta cũng từng tuyệt vọng… Bây giờ ta trở thành Viện trưởng, ta không thể để người khác cũng tuyệt vọng như thế được…”
Ngao Thiên Thiên nhìn hắn, nước mắt tuôn rơi: “Ta biết huynh rất khó xử, nhưng xin lỗi, ta không thể nhìn huynh tàn sát người tộc ta được…”
Nói xong cô ấy vung tay, một luồng khí thế khủng khiếp bao trùm toàn bộ cường giả tộc Thiên Long đang có mặt, cô chuẩn bị đưa mọi người tẩu thoát.
Nhưng đúng lúc này, Diệp Quân tiến lên một bước, kiếm ý thoáng chốc bao trùm Ngao Thiên Thiên và cường giả tộc Thiên Long, bây giờ hắn đã khôi phục tu vi, những cường giả của tộc Thiên Long ở trước mặt hắn không hề có khả năng phản kháng.
Ngao Thiên Thiên quay đầu nhìn Diệp Quân, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Diệp Quân nắm chặt tay, lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên vô cùng đau đớn.
Diệp Quân xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang bay ra ngoài.
Phập!
Cách đó không xa, khi Ngao Trấn còn chưa phản ứng lại thì đã bị kiếm Thanh Huyên đâm xuyên qua đầu mày.
Hai mắt Ngao Trấn mở to, ánh mắt dần trở nên trống rỗng, nhưng ngay sau đó gã lại cười, dường như đã được giải thoát.
Kiếm Thanh Huyên sau khi giết Ngao Trấn vẫn không dừng lại mà tiếp tục hóa thành kiếm quang, phóng về phía cường giả của tộc Thiên Long cách đó không xa...
“Tiểu Quân!”
Ngao Thiên Thiên quát lên, giây tiếp theo cô ấy biến mất tại chỗ, trong nháy mắt, cô đã xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hai tay cô ấy nắm lấy vai hắn, kinh hãi nói: “Để họ được sống đi…”
Diệp Quân lắc đầu.
Ngao Thiên Thiên tuyệt vọng.
Diệp Quân nhìn phía trước, Ngao Thiên Thiên khóc như mưa, hắn không nói gì, cách đó không xa, kiếm Thanh Huyên vẫn đang tàn sát tộc Thiên Long.
Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân, cầu xin: “Tiểu Quân, ta xin huynh!”
Diệp Quân vẫn lắc đầu.
Phập!
Kiếm Thanh Huyên xuyên qua đầu Ngao Thành, ông ta khó tin nhìn Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên nơi xa, khẽ gọi: “Thiên Thiên…”
Nói rồi ông ta từ từ ngã xuống.
“A!”
Ngao Thiên Thiên run rẩy, hai tay nắm chặt vai Diệp Quân… Trong thời gian ngắn ngủi, toàn bộ cường giả của tộc Thiên Long đều đã bị giết hết!
Ngao Thiên Thiên nhìn chằm chằm Diệp Quân, cô không nói gì mà chỉ nhìn thẳng vào hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi… Nhìn ánh mắt Ngao Thiên Thiên ngày càng xa lạ, tim Diệp Quân như bị dao đâm, đau nhói.