Đồng tử thống lĩnh áo giáp vàng co rụt, cảm thấy hoảng sợ.
Lúc này gã mới nhận ra người trước mặt đáng sợ thế nào… chỉ là gã hơi khó hiểu tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có một người mạnh như thế?
Ngay cả sức mạnh Quang Âm mà cũng có thể trấn áp?
Ngay lúc nhìn thấy thống lĩnh áo giáp vàng này bị trấn áp, các cường giả bên cạnh gã đều hoảng sợ, một cường giả trong đó quyết định sử dụng lá bùa màu vàng, một ngọn lửa bốc cháy, lập tức biến mất trong đường hầm Quang Âm.
Tịnh tông chủ nhìn sáu cường giả đó: “Chết đi”.
Ầm!
Sáu cường giả bị tiêu diệt trong phút chốc như thể chưa từng xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử thống lĩnh áo giáp dẫn đầu đó lập tức có thành hình mũi kim, lúc này gã cảm thấy cực kỳ chấn động, đồng thời gã lại cảm thấy khó hiểu, tại sao vũ trụ nền văn minh cấp thấp này lại có cường giả đáng sợ như thế?
Lúc này Tịnh tông chủ nhìn gã, thấy thế thống lĩnh áo giáp vàng sợ hãi nói: “Ngươi có biết ta là ai không? Ta là người chấp pháp của điện Quang Âm Đạo, bảo vệ trật tự Quang Âm…”
“Giết”.
Tịnh tông chủ vừa dứt lời, thống lĩnh đó lập tức bị tiêu diệt, chẳng có cơ hội phản kháng.
Bầu không khí trở nên yên tĩnh.
Tịnh tông chủ nhìn Diệp Quân nằm dưới đất, ánh mắt bình tĩnh như nước.
Không biết qua bao lâu, Diệp Quân mở mắt ra, lúc nhìn thấy trời xanh mây trắng, hắn thở phào.
Cuối cùng cũng an toàn rồi.
Như nghĩ đến điều gì, hắn vội ngồi lên, sau đó nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn đến thị trấn nhỏ cách đó không xa.
Diệp Quân ngờ vực hỏi: “Tháp… đây là đâu?”
Tiểu Tháp lớn giọng nói: “Tháp gia! Ta là Tháp gia của ngươi!”
Diệp Quân: “…”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Ngươi vẫn chưa khôi phục trí nhớ à?”
Diệp Quân gật đầu: “Còn hơi mơ hồ”.
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Sức mạnh Quang Âm đó đúng là rất mạnh, không phải là sức mạnh của nền văn minh vũ trụ cấp sáu”.
Diệp Quân lắc đầu, cảm giác nặng nề đã bớt đi kha khá, sau đó hắn ngẩng đầu lên nhìn thị trấn cổ phía xa: “Tháp gia, nơi này là?”
Tiểu Tháp đang định lên tiếng, lúc này một người phụ nữ bỗng bước ra từ trong thị trấn cách đó không xa, người phụ nữ mặc áo bào trắng, không nhiễm bụi trần, ánh mắt cô ta rất bình tĩnh, cô ta chậm rãi đi về phía Diệp Quân, khí thế vô hình bao phủ xung quanh.
Nhìn thấy người phụ nữ áo bào trắng có khí thế mạnh đến vậy, Diệp Quân hơi ngờ vực, vì hắn nhận ra hắn khá quen thuộc với người phụ nữ này, nhưng cụ thể thế nào thì không nhớ.
Nhưng có thể chắc chắn là người phụ nữ trước mặt này có quan hệ với hắn, hơn nữa có lẽ quan hệ còn rất tốt, nếu không đối phương sẽ không đối phó với mấy cường giả áo giáp vàng bí ẩn đó.
Nghĩ đến đây, Diệp Quân đi về phía người phụ nữ, thầm nói: “Tháp gia, cô nương này tên gì?”
Tiểu Tháp im lặng một lúc rồi nói: “Vợ ngươi”.
Diệp Quân sửng sốt.
Vợ mình? Đây là vợ mình?
Diệp Quân cảm thấy khó tin, vợ mình lại mạnh đến thế à? Hắn không nghi ngờ gì những lời vị Tháp gia này nói, vì hắn nghĩ có lẽ Tháp gia sẽ không đùa.