Khi đối mặt với Đế tộc ngoại vực, tất cả Chân Thánh đều không lùi bước, không đầu hàng, tất cả đều bình thản đối mặt với cái chết!
Chiến đấu vì nền văn minh Bỉ Ngạn!
Chiến đấu cả một vùng đất phía sau!
Nhìn những Chân Thánh kia lần lượt chết đi, Diệp Quân thầm thấy rất rung động.
Từ trước đến giờ, đa số những cao thủ hắn gặp đều vô cùng ích kỷ, cao thủ càng mạnh sẽ càng như thế, vì khi đến trình độ của bọn họ, ngoài trường sinh và Đại Đạo, gần như không còn thứ gì khác có thể khiến bọn họ cảm thấy hứng thú.
Bảo bọn họ chết vì người khác?
Vậy thì càng không có khả năng!
Nhưng những cao thủ hàng đầu của nền văn minh Bỉ Ngạn lại không như thế, bọn họ sẵn sàng hy sinh bản thân mình vì bảo vệ Bỉ Ngạn Giới ở phía sao.
Khi Diệp Quân đi tới bậc thang cuối cùng, đến trước cửa đá, lúc này cơ thể của hắn đã biến thành thánh thể, nói một cách đơn giản là thân thể cũng đã lột xác thành cảnh giới Chân Thánh, không chỉ thế mà thần hồn của hắn cũng tăng cường hơn nhiều.
Thánh thể!
Thánh hồn!
Đây là quà tặng từ những người đã tử trận!
Tuy người đã chết nhưng ý chí vẫn còn tồn tại, dùng những gì còn lại của mình bảo vệ hậu nhân chiến đấu với Đế tộc!
Diệp Quân xoay người nhìn xuống bậc thang, những ý chí Chân Thánh kia đang dần ẩn mình.
Diệp Quân khẽ cất lời: “Cảm ơn”.
Nói xong, hắn xoay người đi về phía cửa đá, mà lúc này bỗng có một giọng nói vang lên từ sau lưng: “Hậu nhân, bảo trọng”.
Diệp Quân dừng bước lại: “Các tiền bối yên tâm, hôm nay ta được nhận quà từ các tiền bối, nếu ta còn sống thì không một ai có thể bước vào nền văn minh Bỉ Ngạn cả”.
Dứt lời, hắn đi vào trong cửa đá.
Phía cầu thang lại có một giọng nói vang lên: “Thật sự rất giống hắn trước đây…”
Hắn trước đây!
Chân thánh Sơ Thuỷ!
Trước đây người đó thật sự rất huy hoàng.
Sau khi bước vào cửa đá, Diệp Quân đã xuất hiện trong chiến trường tinh không.
Lúc này có mấy ánh mắt đồng loạt nhìn về phía hắn.
Diệp Quân nhìn Hạo Nhiên phía xa, khi thấy Hạo Nhiên, hắn khẽ mỉm cười: “Tiền bối”.
Hạo Nhiên cười nói: “Không ngờ ngươi lại đến đây nhanh thế”.
Diệp Quân tiến lên một bước, lúc hắn đặt chân xuống, Hạo Nhiên đã xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhìn lối đi phía xa, nhẹ giọng hỏi: “Tiền bối, mọi người trấn giữ ở nơi này sao?”
Hạo Nhiên gật đầu: “Phải”.
Diệp Quân hỏi: “Có thể nói qua một chút không?”
Hạo Nhiên đáp: “Năm đó thuyền thánh đáp xuống nơi này, thành lập một nền văn minh Bỉ Ngạn, mà sau đó, Đế tộc bỗng nhiên cũng đến đây, muốn cướp đi thuyền thánh, huỷ diệt nền văn minh của gia tộc ta, vì thế, chân thánh Sơ Thuỷ bèn dẫn theo những Chân Thánh kia vùng dậy phản kháng…”
Diệp Quân nhìn về phía Hạo Nhiên: “Đánh nhau từ lúc đó đến bây giờ ư?”
Hạo Nhiên gật đầu.
Diệp Quân im lặng.
Hạo Nhiên nhẹ giọng nói: “Bây giờ nơi này cũng chỉ còn lại mười bốn người chúng ta và ngươi, đương nhiên ta biết ngươi cũng không phải người của nền văn minh Bỉ Ngạn, nên ngươi có thể ở lại, cũng có thể rời đi, chúng ta không ép ngươi”.
Không phải người của nền văn minh Bỉ Ngạn!
Nghe thấy lời Hạo Nhiên nói, mười hai người bên cạnh ông ta đều hơi ngạc nhiên, bọn họ không ngờ Diệp Quân lại không phải người của nền văn minh Bỉ Ngạn.