Sau khi Diệp Quân ra khỏi Tiểu Tháp thì đi đến cửa sơn động, hắn ngẩng đầu nhìn trời, rất nhanh, hai mắt hắn nheo lại, hắn cảm nhận được vô số luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ ở cuối chân trời.
Đuổi tới rồi!
Diệp Quân nhanh chóng che giấu hơi thở của mình, bình tĩnh lại.
Hắn biết rõ nếu bị phát hiện vào lúc này thì hắn và cô cô này đều sẽ đi đời nhà ma.
Nhưng hắn vẫn đánh giá thấp thực lực của nhóm nữ kiếm tu, lúc này mấy luồng thần thức đã đáp xuống sơn động của hắn.
Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Diệp Quân co lại, hắn không do dự, đặt Tiểu Tháp xuống đất: “Tháp gia, bảo vệ cô cô thị thương cho tốt!”
Nói xong người hắn run lên, hóa thành một luồng kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.
Diệp Quân vừa biến mất ở cuối trời, vô số thần thức bao phủ lấy hắn, sau đó hàng trăm luồng hơi thở mạnh mẽ xông thẳng về phía hắn.
Trong tháp, Diệp Thanh Thanh ở mắt ra, lông mày nhíu thật chặt.
Ở cuối chân trời, để thu hút sự chú ý của mọi người đi xa hơn, Diệp Quân dùng hai loại sức mạnh huyết mạch đẩy tốc độ của mình lên đến cực hạn, trong nháy mắt, hắn đã chạy được mấy trăm vạn dặm, mà khi hắn chém thời không Tuế Nguyệt để đi vào thì một luồng kiếm thế đáng sợ bao trùm lấy hắn, tiếp đó, một thanh kiếm khổng lồ chém tới từ phía sau hắn như một tia sét!
Không còn chỗ tránh!
Diệp Quân chỉ có thể tạm thời từ bỏ việc trôn vào thời không Tuế Nguyệt, quay người lại chém ra một nhát.
Ầm!
Một luồng kiếm quang bộc phát, Diệp Quân liên tục lùi lại cả mấy vạn trượng, khi hắn vừa dừng lại, một khoảng thời không sau lưng sụp đổ.
Khóe miệng Diệp Quân từ từ rỉ ra một dòng máu.
Lúc này, nhóm người nữ kiếm tu đã đuổi tới, bao vây lấy hắn.
Nhìn mấy trăm cường giả hàng đầu xung quanh, Diệp Quân im lặng không nói, hắn biết mình không phải đối thủ của những người này.
Cho dù huyết mạch phong ma hoàn toàn thức tỉnh cũng không được!
Thực lực và số lượng chênh lệch quá lớn.
Diệp Quân ngẩng đầu nhìn nơi sâu trong hư không rồi nhíu mày, chủ nhân bút Đại Đạo, ông đi tìm cứu viện… vậy cứu viện đâu?
Đại ca, người của huynh mà còn không tới thì chỉ có thể tới nhặt xác ta thôi đó!
Nữ kiếm tu nhìn Diệp Quân: “Không ai có thể cứu được ngươi nữa đâu”.
Nói xong một luồng kiếm thế kinh khủng bao phủ lấy hắn, mà Cổ Kính Đế Quân ở phía xa bỗng nhảy vọt lên, tay cầm Tiên Thiên Cổ Kính nhắm chuẩn vào hắn, một luồng khí thế cổ xưa bao trùm Diệp Quân.
Cùng lúc đó, tất cả các cường giả có mặt cũng phóng khí thế của mình ra, bao trùm Diệp Quân.
Bị mấy trăm khí thế mạnh mẽ bao phủ, Diệp Quân cảm thấy ngạt thở, khó mà thở được.
Phải kéo dài thời gian thôi!
Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhìn nữ kiếm tu: “Bà có biết cha ta không? Cha ta tên…”
Nữ kiếm tu ngắt lời Diệp Quân: “Cha ngươi tên Diệp Huyên, là Kiếm Chủ Nhân Gian, đúng không?”
Diệp Quân sửng sốt một chút rồi nhanh chóng gật đầu: “Đúng”.