Cô ấy ôm hắn, nhẹ giọng nói: “Nếu không thể không chết… Vậy thì cùng chết…”
Cùng chết!
Ngao Thiên Thiên ôm chặt lấy người trong lòng, đối với cô ấy, nếu hắn chết, cô ấy cũng sẽ không sống một mình.
Muốn sống cùng sống!
Muốn chết cùng chết!
Vào khoảnh khắc trường thương đâm vào bụng Ngao Thiên Thiên, Diệp Quân sững sờ.
Cảm nhận sinh mệnh của cô gái trong lòng đang nhanh chóng mất đi, trong lòng Diệp Quân chợt dâng lên một cảm giác sợ hãi, cảm giác này như một sợi dây leo sinh sôi, trong nháy mắt quấn quanh cả người hắn, sau đó, cảm giác sợ hãi này trở thành tức giận.
Căm giận ngút trời!
Lần thứ ba!
Cô gái trước mắt đã chết vì hắn đến lần thứ ba rồi!
Không được!
Tuyệt đối không được!
Sao hắn có thể cam chịu số phận như thế được?
Sao hắn có thể trơ mắt nhìn cô gái mình yêu chết như thế được?
Không!
Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên cao gầm thét, đôi mắt đỏ như máu: “Tháp gia!”
Oanh!
Một tia sáng vàng đột nhiên dâng trào từ trong cơ thể Diệp Quân, sau đó đưa Ngao Thiên Thiên vào trong Tiểu Tháp. Cùng lúc đó, một chùm tia sáng màu máu đột nhiên bay lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân, lực lượng mạnh mẽ khiến thanh trường thương kia bay ra ngoài. Cùng lúc đó, tinh vực trong phạm vi mấy triệu dặm cũng biến thành một biển máu.
Huyết mạch phong ma!
Hoàn toàn tỉnh giấc vào lúc này!
Lần này, hắn không áp chế huyết mạch phong ma nữa, mặc cho nó ăn mòn lấy thần trí của hắn.
Giờ khắc này, hắn không suy nghĩ được điều gì nữa, hắn chỉ muốn Ngao Thiên Thiên còn sống mà thôi.
Đám Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xung quanh thấy Diệp Quân cả người đầy máu, nét mặt vô cùng nặng nề, trong lòng cũng rất khiếp sợ.
Lại một loại sức mạnh huyết mạch khác!
Không ngờ người này lại có hai sức mạnh huyết mạch, hơn nữa trông có vẻ loại thứ hai còn mạnh hơn!
Thực sự quá phi thực tế.
Bên kia có một người đàn ông trung niên cầm thương đứng đó, ông ta mặc trường bào màu đen bó sát, bên hông thắt đai ngọc màu tím, mái tóc dài bồng bềnh, trông có hơi điên cuồng, tròng mắt trắng đen rõ ràng, nhưng có hơi lạnh lùng, tầm mắt ông ta lướt qua khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Đệ Nhất Thần!
Đứng hàng thứ năm trong gia tộc Đệ Nhất!
Thấy người này xuất hiện, sắc mặt mấy Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả bên cạnh cũng đều thả lỏng.