Cô gái áo trắng bỗng lạnh giọng nói: "Tuy hắn cũng là Đại Kiếm Đế nhưng cảnh giới quá thấp, không phải là đối thủ của con!"
Diệp Quân nhìn cô gái áo trắng: "Có thể bắt đầu chưa?"
Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Rồi!"
Vù!
Một kia kiếm quang lướt qua.
Đồng tử cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước trán cô ta rồi.
Mọi người thấy cảnh này đều ngẩn người ra.
Cô gái áo trắng nhìn Diệp Quân chòng chọc, vẻ mặt khó tin.
Thạch Tàng cũng nhìn Diệp Quân với ánh mắt đầy kinh ngạc.
Diệp Quân không quan tâm tới cô gái áo trắng, hắn cất thanh kiếm Ẩn Tiên kia đi rồi cảm ơn: "Đa tạ tiền bối!"
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng nhìn Diệp Quân, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Sở dĩ ông ấy yêu cầu Diệp Quân ra tay là vì muốn xem năng lực chiến đấu thật sự của hắn. Mà giây phút này ông ấy nhận ra mình đã đánh giá thấp năng lực chiến đấu của chàng trai này.
Cô gái áo trắng bỗng nói: "Có thể đấu lại một lần nữa không?"
Rõ ràng cô ta không phục.
Diệp Quân nhìn cô ta: "Nếu quyết chiến sinh tử thì cô nương đã chết rồi".
Cô gái chỉ im lặng nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân lại nói: "Ta biết chắc chắn cô nương không cam tâm, vì cô nương vẫn chưa ra tay mà ta đã lợi dụng ưu thế tốc độ khiến cô nương không kịp trở tay..."
Cô gái bỗng nói: "Đừng nói nhiều như vậy, đánh lại một lần nữa!"
Vù!
Kiếm quang lóe sáng.
Đồng tử của cô gái rút lại, vừa định ra tay thì một thanh kiếm đã kê ngay trước cổ họng cô ta!
Giây phút này, trong mắt cô gái ngoài sự khó tin còn xen lẫn cả sự hoảng sợ.
Kiếm nhanh quá!
Diệp Quân nhìn cô gái: "Bản lĩnh chưa tới đâu mà tính tình nóng nảy thật!"
Nói xong, hắn ôm quyền với Kiếm Chủ Vĩnh Hằng rồi quay người đi sang một bên.
Sắc mặt của cô gái kia cực kỳ khó coi, như không cam tâm, cô ta nhìn Diệp Quân: "Đánh lại..."
Kiếm Chủ Vĩnh Hằng bỗng quát: "Im miệng!"
Cô gái nhìn Kiếm Chủ Vĩnh Hằng, ông ấy nói: "Thạch Nguyên, ta thật sự rất thất vọng về con".
Cô gái áo trắng siết chặt tay, sắc mặt khó coi hơn bao giờ hết.